Quan Thanh

Chương 295 : Cành ô liu của Lãnh Mai

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Lãnh Mai bước vào phòng làm việc của An Tại Đào, ghé mông ngồi xuống ghế sofa. Hành động của cô dường như là sợ chiếc ghế sofa làm dơ cái mông của cô vậy. Tuy đây là theo bản năng nhưng trong mắt An Tại Đào thì lại là một kiểu làm ra vẻ.



An Tại Đào nhếch miệng, dường như không quan tâm đến điều gì, đặt bút ký tên xong thản nhiên nhìn Lãnh Mai.



Lãnh Mai lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười:



- Bí thư An, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh. Chỉ có một chuyện thôi, còn được hay không thì chưa tính tới.



An Tại Đào ồ lên một tiếng:



- Phó chủ tịch huyện Lãnh làm gì mà khách khí vậy. Có chuyện gì cần chỉ bảo thì cứ chỉ bảo, kẻ hèn này xin chăm chú lắng nghe.



- Nhân tài của khu kinh tế mới khá nhiều. Tôi thấy Chủ nhiệm Mã của văn phòng khu kinh tế mới rất có tài và có tố chất. Vừa lúc Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện lão Lý cũng đã đến tuổi nghỉ hưu. Tôi cân nhắc muốn cử đồng chí Mã Hiểu Yến đến văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm việc. Dù sao công tác ở huyện quan trọng hơn. Không biết Bí thư An có thể đồng ý hay không?



Lãnh Mai cẩn thận nói, xong liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái.



An Tại Đào ngẩn ra, tiện thể cười lớn lên:



- Phó chủ tịch huyện Lãnh thật là đã nghĩ đến chuyện lâu dài.



An Tại Đào đầy thâm ý nói một câu. Sắc mặt Lãnh Mai hơi đỏ lên.



Cô đã tiếp xúc với Mã Hiểu Yến một vài lần, cảm thấy Mã Hiểu Yến rất có năng lực, là một người giỏi về tiếp đãi hành chính và nghiệp vụ hành chính. Hơn nữa, sự nữ tính của Mã Hiểu Yến đã dần dần gây thiện cảm cho cô.



Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện lão Lý là người của Hạ Canh còn lại. Cô đương nhiên là không muốn giữ lại dùng. Hơn nữa, mục tiêu cuối cùng của cô là Bí thư Huyện ủy. Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương sớm đã là một cái gai trong mắt của cô. Cô hiện tại đang muốn chậm rãi bồi dưỡng thân tín cho mình, chuẩn bị cho sự xâm nhập và quản lý Huyện ủy.



Điều này, An Tại Đào trong lòng biết rất rõ.



An Tại Đào ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì lại âm trầm. Mã Hiểu Yến là tâm phúc và là người có khả năng trong công việc, làm sao có thể để cho Lãnh Mai mang đi như vậy.



Hắn thản nhiên cười:



- Đây là Phó chủ tịch huyện Lãnh đào góc tường nhà tôi đấy nhé. Không phải là tôi nhỏ nhen gì. Chúng ta đều là cán bộ Đảng viên, đều là nô bộc của nhân dân. Ở cương vị công tác nào thì cũng không sao cả, nhưng công việc của khu kinh tế mới thì trước mắt không thể bỏ đi được. Hơn nữa, Mã Hiểu Yến lại là thành viên trong bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới. Mà bộ máy lãnh đạo ở đây nhân lực lại không đủ. Nếu Phó chủ nhiệm Mã rời khỏi khu kinh tế mới, thì công tác quản lý hành chính sẽ gặp nhiều khó khăn. Cho nên, tôi sẽ không đồng ý. Thật có lỗi, Phó chủ tịch huyện Lãnh.



Câu nói sau cùng, giọng điệu của An Tại Đào tuy rằng rất bình tĩnh nhưng nói chắc như đinh đóng cột.



Lãnh Mai nhíu mày. Cô thật không ngờ Mã Hiểu Yến lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng An Tại Đào như vậy. Không ngờ hắn đã không do dự mà trực tiếp thẳng thừng từ chối cô.



Cô bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu hướng ra cửa. Nhưng khi gần đến cửa thì cô quay người lại, hỏi một câu:



- Bí thư An, vấn đề này có nên trưng cầu ý kiến của đồng chí Mã Hiểu Yến hay không?



Lãnh Mai hỏi rất nhẹ nhàng. Đối với người bình thường khác thì đây là một sự hấp dẫn khó có thể kháng cự. Huống chi, Mã Hiểu Yến lại là một người có dã tâm, một lòng một dạ muốn thăng tiến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Lãnh Mai cho rằng Mã Hiểu Yến sẽ đồng ý.



An Tại Đào sắc mặt trở nên âm trầm. Nói thật, Mã Hiểu Yến có chịu ở lại hay không thì hắn cũng không biết chắc lắm.



Sau khi tạm biệt Lãnh Mai trong không khí chẳng vui vẻ gì, hắn lập tức đến khu kinh tế mới.
- Bí thư An, đây là em trai của tôi Tôn Quân và vợ của cậu ấy Tiểu Mi. Tiểu Quân, đây là Bí thư An.



Tôn Hiểu Linh ở một bên giới thiệu cho em trai của mình.



Tôn Quân nước da ngăm đen, gương mặt tươi cười đứng dậy từ trên võng, bắt tay An Tại Đào rồi thật thà chất phác nói:



- Thật là ngại, tay tôi dơ quá. Bí thư An, xin mời anh ngồi.



An Tại Đào cười ha hả, chủ động giơ tay cầm bàn tay đầy bùn của Tôn Quân nói:



- Đừng khách khí như vậy, chúng tôi hôm nay đến đây thật là làm phiền mọi người.



Vợ của Tôn Quân Tiểu Mi cười hì hì mang một cái ghế đặt xuống mời An Tại Đào:



- Bí thư An là lãnh đạo, có thể đến nhà chúng tôi ăn cơm là chúng tôi cảm thấy vinh hạnh lắm rồi. Xin mời anh ngồi!



- Cám ơn!



An Tại Đào liếc nhìn Tiểu Mi, thấy cô gái này mặt mũi thuần phác, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Tôn Hiểu Linh kêu lên:



- Ba mẹ, Bí thư An đến rồi đây.



- Hai người đang làm chính là cây cát cánh?



An Tại Đào cúi người nhặt lên một cây cát cánh, cười hỏi Tiểu Mi.



Tiểu Mi mỉm cười ngại ngùng:



- Không phải, Bí thư An, đây là công việc của công ty Dương Quân. Công ty đều phát cho mỗi hộ gia đình một ít. Một cân là một mao tiền.



- Ồ, thế mỗi ngày mọi người làm được bao nhiêu?



- Mỗi ngày một người làm được bốn, năm mươi cân. Vợ chồng tôi thì làm được tám mươi hoặc một trăm cân.



An Tại Đào kinh ngạc nhíu mày:



- Nói như vậy, hai vợ chồng anh cực khổ như vậy mà chỉ kiếm được mười đồng? Thế nhà mọi người có khoản thu nào khác nữa không?



Tôn Quân thở dài:



- Cũng không còn khoản thu nào khác. Đây là nguồn thu chính rồi. Tôi trước đây ở phía nam làm công. Nhưng hiện tại ba của tôi sức khỏe không tốt, chị thì lại bận rộn với công việc. Cho nên tôi phải quay trở về nhà.



An Tại Đào nhướng mày, muốn nói cái gì nhưng Hoàng Thao thì lại chen vào một câu:



- Sao hai người không đến làm công nhân cho công ty Dương Quang hay là công ty Phú Thành đi? Tôi nghe nói, hai công ty này đang tuyển rất nhiều người. Một tháng thì cũng thu vào hơn một ngàn, còn hơn là làm công việc này.