Quan Thanh

Chương 343 : Con dâu của Chủ tịch thành phố

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Buổi tối, An Tại Đào trong lúc vô ý có nhắc đến sự việc Tống Tử Lâm đến tìm mình với Lưu Ngạn, đề cập đến công ty Long Hưng. Nằm trong chăn, Lưu Ngạn thoáng trầm ngâm một chút, vòng cánh tay qua bên hông An Tại Đào thật chặt, nhẹ giọng nói:



- Công ty Long Hưng em cũng biết. Tuy nhiên, theo em được biết thì đứng phía sau công ty này là con dâu của Chủ tịch thành phố Trương, sao lại có quan hệ đến Phó bí thư Tống chứ?



An Tại Đào đột nhiên chấn động, xoay người đè Lưu Ngạn dưới thân, nhìn gương mặt kiều mỵ, hai má ửng hồng sau cuộc giao hoan, kinh ngạc nói:



- Cái gì? Là con dâu của Chủ tịch thành phố Trương mở công ty này? Sao lại có thể?



- Đúng vậy, chuyện này người bình thường cũng không rõ ràng lắm, nhưng em thì lại biết. Bởi vì có một lần, phóng viên chúng em phải cho ra ánh sáng việc một xí nghiệp nợ tiền lương của công nhân. Chủ tịch thành phố Trương đã đích thân gọi điện thoại cho em. Vì thế em mới biết công ty này và con dâu của Chủ tịch thành phố Trương có liên quan.



An Tại Đào nhíu mày:



- Nếu nói như vậy thì sao Chủ tịch Trương không đến tìm anh mà ngược lại là Tống Tử Lâm đến tìm anh chứ?



Lưu Ngạn cười hì hì:



- Anh thật sự là một tên ngốc. Em đoán là Chủ tịch thành phố Trương không còn mặt mũi nào mà đến, còn Tống Tử Lâm vì muốn thuận lợi tiếp nhận chức vụ của Trương Thắng Lợi nên muốn hướng ông ta lấy lòng. Anh nghĩ xem, nếu Tống Tử Lâm muốn tiếp nhận chức vụ, ở tỉnh khẳng định là phải trưng cầu ý kiến của Trương Thắng Lợi.



An Tại Đào gật đầu:



- Em nói thật ra cũng có vài phần đạo lý. Những kẻ lõi đời trong chốn quan trường, khi làm việc quả nhiên là xuất quỷ nhập thần làm cho người ta khó có thể nắm lấy. Tuy nhiên, thực lực của công ty này như thế nào?



- Bình thường thôi, không thể nói là quá tốt, cũng không thể nói là quá xấu.



Lưu Ngạn đỏ mặt nói:



- Anh đè em nặng quá, đồ bại hoại. Anh leo xuống trước đi. Anh thử nghĩ xem, có lãnh đạo làm chỗ dựa vững chắc thì hiệu quả và lợi ích sẽ không thua kém. Anh chuẩn bị xử lý như thế nào?



An Tại Đào cười ha hả, lấy tay nhéo vào ngực của Lưu Ngạn, sau đó lại nằm ngã xuống:



- Tống Tử Lâm nhất định sẽ tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố? Có phải là do mọi người nói như vậy hay là tỉnh đã có quyết định?



Lưu Ngạn gật đầu:



- Em cũng không rõ lắm, cũng chỉ nghe nói thôi. Anh có thể gọi điện thoại cho chú Trần hỏi một chút, hẳn là ông ấy rõ ràng nhất. Tuy nhiên, mặc kệ ai làm Chủ tịch thành phố, tạm thời đều không có quan hệ với anh. Anh đừng suy nghĩ việc này, cứ để tâm trạng được thoải mái.



- Anh cũng lười quan tâm đến việc đó lắm. Mặc kệ nó!



An Tại Đào thở ra một hơi:



- Chỉ là cảm thấy có chút khó xử. Một Tống Tử Lâm cũng đủ khiến người ta phải đau đầu, không ngờ phía sau còn có một Trương Thắng Lợi.



- Anh chuẩn bị xử lý như thế nào?



Lưu Ngạn dùng ngón tay vẽ vẽ lên trên ngực An Tại Đào:



- Nếu có thể không đắc tội thì đừng đắc tội. Anh dù sao cũng là người trong quan trường, cho dù có chú Trần đứng đằng sau, nhưng cũng nên nể mặt lãnh đạo thành phố một chút.



- Nói thật thì anh vẫn chưa nghĩ ra được cách nào. Nhưng, tính cách của anh em biết rồi. Nếu có thể nể mặt thì anh cũng vui vẻ mà nể mặt lãnh đạo thành phố một chút. Nhưng nếu thực lực, danh dự và danh tiếng của công ty này không tốt thì anh cũng kiên quyết không chấp nhận. Anh quyết không cho phép những công trình bã đậu xuất hiện trong khu vực quản lý của mình.



Lưu Ngạn thở dài:



- Đào, kỳ thật thì anh cũng không cần thiết phải tích cực. Bọn họ dù sao cũng đã mở miệng, nếu anh cự tuyệt thì chỉ đắc tội với Trương Thắng Lợi và Tống Tử Lâm mà thôi, mà đối với tiền đồ của anh cũng bất lợi.
An Tại Đào cười ha hả:



- Là vì chuyện của lão Lương à? Tôi đang cho người thông báo với lão Lương, huyện sẽ thành lập một tổ chỉ huy các hạng mục công trình thị trấn ngoại ô, trải qua sự thận trọng nghiên cứu của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, sẽ cho lão Lương quay về làm Phó chủ nhiệm thường vụ tổ chỉ huy.



Hàn Thúy cũng không biết "phó chủ nhiệm thường vụ" hạng mục công trình hậu cần là cấp bậc và chức quan gì, nhưng Hàn Thúy chỉ biết là Chủ tịch huyện An vẫn nhớ đến ân tình cũ, vẫn một lần nữa sắp xếp công tác cho ông xã cô khiến cô rất cảm động.



Lương Mậu Tài vì sao mà bị An Tại Đào vứt bỏ, theo sự truyền miệng của những người trong khu kinh tế mới, tất nhiên là cũng rơi vào lỗ tai của Hàn Thúy. Biết được Lương Mậu Tài ở sau lưng làm rất nhiều động tác nhỏ, Hàn Thúy cũng không ít lần giận dỗi Lương Mậu Tài. Hàn Thúy cảm thấy chồng của mình đúng là vong ân phụ nghĩa.



"Nếu không có Chủ tịch huyện An thì anh làm gì mà có ngày hôm nay? Sao anh làm người mà không có lương tâm vậy?" Hàn Thúy thường xuyên quở trách chồng mình như vậy.



Nhưng dù sao thì đó cũng là chồng mình, Lương Mậu Tài ở nhà lâu như vậy mà vẫn không có một lần gọi bổ nhiệm nào. Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy dường như đã quên mất y là một cán bộ cấp Trưởng phòng. Cô trong lòng cũng sốt ruột, nên hôm nay mặt dày mày dạn đến tìm An Tại Đào.



Hàn Thúy vô cùng vui vẻ mà rời khỏi. An Tại Đào nhìn theo bóng dáng của cô thì trong lòng thầm than.



Đối với Lương Mậu Tài thì An Tại Đào kỳ thật cũng không phải một gậy đánh cho chết. Chỉ có điều, gần đây công việc quá bận rộn nên không có thời gian nghĩ về Lương Mậu Tài. Để cho Lương Mậu Tài đảm nhận chức phụ trách tổ chỉ huy cũng là hắn do dự thật lâu mới có quyết định. Bất kể thế nào, mặc dù Lương Mậu Tài thiếu nhân phẩm nhưng năng lực vẫn có. Đối với An Tại Đào mà nói, trước mắt là lúc cần người nên cũng sẽ cho Lương Mậu Tài thêm một lần cơ hội.



Nếu anh không biết nắm bắt cơ hội này thì đừng trách tôi vô tình. An Tại Đào hừ lạnh một tiếng, cầm lấy di động trên bàn rồi bước ra khỏi văn phòng.



Con dâu của Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi Lận Nhiên là một người phụ nữ xinh đẹp và có bản lĩnh.



Đối với người như Lận Nhiên thì tình yêu đã rời xa, mà quan trọng nhất chính là cơm ăn.



Cô cùng với đứa con lớn của Trương Thắng Lợi là Trương Khải là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp đại học hai năm thì kết hôn. Nhưng sau khi kết hôn thì Trương Khải đã bắt đầu lộ nguyên hình là một tên ăn chơi trác táng. Mặc dù là một Trưởng phòng của cục Tài chính thành phố nhưng lại không có chí cầu tiến. Cả ngày chỉ biết đàn đúm cùng đám bạn bè hư hỏng, la cà ở những chỗ vui chơi giải trí, lại còn bao một tình nhân bên ngoài.



Lận Nhiên thất vọng vô cùng nhưng lại không ly hôn Trương Khải, tuy rằng hôn nhân giữa hai người giờ chỉ còn trên danh nghĩa. Lận Nhiên lúc đầu công tác tại Ủy ban xây dựng thành phố, sau đó xin từ chức thành lập công ty Long Hưng, khiến em trai cô là Lận Sương ra mặt điều hành công việc, còn cô chỉ đứng phía sau. Có lẽ để bồi thường cho cô, Trương Thắng Lợi đã âm thầm chiếu cố cô không ít. Nên chỉ sau hai ba năm ngắn ngủi, công ty Long Hưng đã phát triển vững mạnh.



Cho nên, đối với Lận Nhiên mà nói, tình yêu có thể không cần nhưng gia đình thì lại không thể bỏ. Vì gia đình này mang lại cho cô nhiều lợi ích. Nếu không phải là con dâu của Chủ tịch thành phố Trương, cô làm sao mà phát triển được như bây giờ? Tiền tài của cô từ đâu mà có chứ? Có lẽ cuộc hôn nhân bi kịch đã biến cô thành một người phụ nữ chỉ biết đến tiền.



Nhà khách Quy Ninh.



Lận Nhiên đã thay một bộ váy đen trắng, đứng trước gương ở nhà vệ sinh trang điểm lại gương mặt.



Không tồi, đây mới chính là bộ dạng của cô. Cô vẫn còn trẻ đẹp, lại có sự thành thục của người phụ nữ chín chắn. Sự quyến rũ và thỏa mãn khiến cô trong lòng có hơi chút đắc ý.



Thật lâu sau, Lận Nhiên mới cầm chiếc ví tay của mình, thần thái đoan trang hướng đến nhà hàng của nhà khách Quy Ninh. Mười phút sau cô đã đứng trước cửa căn phòng ăn riêng, lẳng lặng chờ đợi.



Cách đó không xa, một bóng dáng anh tuấn chậm rãi bước đến. Người thanh niên này đúng như những lời đồn đại. Anh tuấn, trầm ổn, dáng người cao lớn, rất có phong độ của người trí thức. Nhìn qua không giống như người trong quan trường.



Còn An Tại Đào thì lại đánh giá con dâu của Chủ tịch thành phố Trương. Theo Lưu Ngạn nói, thì An Tại Đào cũng biết chút ít về Lận Nhiên.



Người phụ nữ trước mắt có dáng người cao gầy, mặt trái xoan, đôi mắt đặc trưng của người Trung Quốc, bất kể như thế nào cũng để lại cho người ta một ấn tượng sâu đậm. Cô ấy chưa thể nói là quá đẹp nhưng ngũ quan trên mặt cũng khá ổn. Toàn thân đều tỏa ra một sự quyến rũ, thành thục, rất hấp dẫn.



- Anh là Chủ tịch huyện An? Chào anh, tôi là Lận Nhiên.



Lận Nhiên cười tươi, vươn tay ra.



An Tại Đào cũng cười:



- Xin chào!