Quan Thanh

Chương 344 : Nguyên tắc và nghệ thuật đưa đẩy

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Lận Nhiên cuồng nhiệt nắm tay An Tại Đào, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Nếu nhìn bề ngoài, ánh mắt của cô rất trong suốt, rất chân thành. Nếu là người trẻ tuổi bình thường có lẽ sẽ "rơi vào tay giặc" trong ánh mắt chân thành của cô.



Nhưng An Tại Đào là một người tái sinh, trải qua rất nhiều biến cố kiếp trước kiếp này, hắn sớm đã có khả năng nhìn thấu lòng người, sự giả vờ nhu mì này sao hắn lại có thể không nhìn ra.



Chỉ cần liếc mắt một cái, An Tại Đào liền lập tức phán định, cô gái này không đơn giản, trong ánh mắt chân thành của cô có hàm chứa lợi ích tối thượng và sự kiêu ngạo không nhún nhường.



Hoặc là nói, đừng nhìn An Tại Đào là một cán bộ thực chức cấp huyện, Chủ tịch huyện Quy Ninh, nhưng ở trong mắt Lận Nhiên, nếu hắn không mang đến ích lợi gì thì cô có lẽ cũng chẳng thèm để hắn vào mắt. Về phần ánh mắt toát ra thần thái như thế nào cũng chỉ là cố ý giả vờ mà thôi.



-Mời vào, Chủ tịch huyện An. Tôi đã chuẩn bị một ít rượu nhạt, rất hân hạnh được đón tiếp Chủ tịch huyện An.



An Tại Đào khẽ mỉm cười, cất bước đi vào.



Trong căn phòng thuê đã bày một bàn lớn đồ ăn, còn có cả một bình rượu nhập ngoại. An Tại Đào liếc nhìn nhã chai rượu, biết rượu này là Lận Nhiên tự mình mang đến, nhà khách Quy Ninh tuyệt không có khả năng bán loại rượu Pháp nhập khẩu này.



Chỉ một chai rượu này cũng đã mấy ngàn tệ. An Tại Đào nhìn khuôn mặt tươi cười của Lận Nhiên, thầm nghĩ người phụ nữ này thật mạnh tay. Tuy nhiên, uống vào của cô một chai rượu thì cô cũng sẽ đào của mình gấp nhiều lần như thế.



-Tổng giám đốc Lận khách khí quá, có hai người chúng ta mà gọi nhiều đồ ăn như vậy, thật lãng phí!



An Tại Đào cũng không khách khí, liền cười ngồi xuống. Chỉ có hai người họ cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng sẽ không phân ghế chủ ghế khách gì cả, cứ tùy ý mà ngồi.



Lận Nhiên cũng nhanh chóng ngồi xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cười, cánh tay trắng mịn khua lên một chút, tao nhã cười nói:



-Chủ tịch huyện An đồng ý đến, tôi cũng là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), sao dám qua loa?



Hai người tùy ý ăn uống, nói chuyện phiếm một chút, từ chuyện nhà đến chuyện quốc gia đại sự, nhìn qua thì có vẻ bàn luận vô cùng sôi nổi. Lân Nhiên không chủ động đề cập đến việc đấu thầu, An Tại Đào cũng không nói gì. Hắn lẳng lặng chờ đợi Lận Nhiên mở miệng, dù sao hắn cũng không nóng vội gì.



Giữa buổi, Lãnh Mai gọi điện thoại đến cho An Tại Đào.



-Tổng giám đốc Lận, thật ngại quá, tôi nhận điện thoại một chút.



An Tại Đào nghiêng người đi, nhận điện thoại:



-Bí thư Lãnh!
-Chủ tịch huyện An, chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng. Công ty chúng tôi có thực lực hay không, có thể xuất tài chính hay không là việc của chúng tôi. Nhưng có chịu nể tình hay không, có chịu đem công trình đó giao cho chúng tôi làm hay không lại là vấn đề của Chủ tịch huyện An. Tôi chỉ hỏi Chủ tịch huyện An một câu, có bằng lòng cấp cho tôi ân tình này hay không?



Thấy Lận Nhiên đã lửa giận bừng bừng, An Tại Đào cũng không nóng nảy, hắn vẫn dùng giọng điệu chậm rãi bình tĩnh nói:



-Tổng giám đốc Lận, trước mắt cấp dưới, tôi không thể làm bừa. Có rất nhiều công ty lớn có thực lực, tôi vẫn là câu nói đó, khả năng trúng thầu của quý công ty không tính là cao.



Lận Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn An Tại Đào, trong lòng càng thêm xấu hổ và giận dữ. Từ sau khi cô bắt đầu khởi nghiệp đến nay, xuôi ngược trên thương trường, trên địa bàn Phòng Sơn, chưa từng có ai không nể mặt cô. Vì hạng mục này, Trương Thắng Lợi đã phải "Làm công tác" trước, nhưng cuối cùng vẫn là vồ vào khoảng không. Nhớ tới đôi mắt trông mong của mình khi tới huyện Quy Ninh mời An Tại Đào ăn cơm, còn mang đến một chai rượu ngon, đổi lại kết quả ê chề như vậy, Lận Nhiên trong lòng căm tức đến cực hạn.



-Chủ tịch huyện An chí công vô tư, tôi vô cùng khâm phục. Nếu đã như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng Chủ tịch huyện An nữa.



Lận Nhiên nói xong, đứng dậy định rời khỏi.



-Ha ha, Tổng giám đốc Lận muốn đi sao?



An Tại Đào khóe miệng nhếch lên:



-Tôi vẫn là câu nói đó, việc đấu thầu tôi vô cùng xin lỗi, không thể làm gì khác, xin Tổng giám đốc Lận lượng thứ.



Lận Nhiên mỉm cười, bước đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn chăm chú An Tại Đào, thản nhiên nói:



-Chủ tịch huyện An tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cũng rất có cá tính. Chủ tịch huyện An một lòng vì việc công, tôi thật đúng là lần đầu gặp.



-Một lòng vì việc công chưa nói tới, tuy nhiên, quyền lực trong tay đến từ chính nhân dân, làm Đảng viên, tôi tuyệt đối không lạm dụng chức quyền.



An Tại Đào khoát tay:



-Tổng giám đốc Lận, đi thong thả.



Lận Nhiên âm thầm xì một tiếng khinh miệt: "Anh giả vờ cho ai xem chứ?".