Quan Thanh
Chương 379 : Trương Bằng Viễn hồi báo
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
An Tại Đào nhìn nhận vấn đề rất chuẩn, nhìn người lại càng chuẩn hơn. Thứ nhất là trời sinh tính hắn như thế. Thứ hai là có được ưu thế của sự tái sinh. Phải biết rằng, kiếp trước kiếp này sự lịch duyệt chồng lên nhau, so với Trương Bằng Viễn thì có lẽ không cao hơn, nhưng so với Đông Phương Du thì chỉ nhiều chứ không ít.
Trương Bằng Viễn cũng giống như Đông Phương Du, đều có hai căn nhà. Một ở tỉnh và một ở thành phố. Ở thành phố thì ngày thường vợ chồng con cái rất ít khi về. Chỉ có ngày lễ hoặc cả hai cùng nghỉ thì mới trở về nghỉ ngơi mà thôi. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Trương Bằng Viễn sớm về nhà của mình, ăn một tô mỳ, còn chưa ăn xong thì nghe thấy chuông cửa vang lên. Trương Bằng Viễn nhíu mày. Vào giờ tan tầm, ông ta rất ghét những cấp dưới đến quấy rầy mình. Ông không dự định ra mở cửa nhưng tiếng chuông cửa lần này lại vang lên liên hồi.
Trương Bằng Viễn có chút khó chịu buông đũa đứng dậy, bước ra mở cửa. Không ngờ người ngoài cửa lại là An Tại Đào. Ông ta cảm thấy có chút bất ngờ, cười hỏi:
- Tiểu An, sao lại đột ngột đến nhà tôi như vậy?
An Tại Đào cao giọng cười:
- Bí thư Trương, tôi chở vợ về lại thủ đô, đi ngang qua thành phố thì liền đến thăm lãnh đạo.
An Tại Đào bước vào nhà, nhìn thấy trên bàn có một tô mỳ suông, vẫn còn bốc khói, còn có một dĩa dưa muối thì liền sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Bí thư Trương, đây là bữa cơm chiều của ngài sao? Tô mỳ suông này không có nhiều dinh dưỡng đâu.
Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:
- Ngán thịt cá quá, nhưng tô mỳ này ăn cũng ngon lắm. Cậu có muốn ăn một bát không? Trong nồi vẫn còn đấy.
An Tại Đào cười ha hả, do dự một chút, rồi đột nhiên kéo tay Trương Bằng Viễn:
- Lãnh đạo, nể mặt tôi một chút, tôi muốn mời lãnh đạo đi ra ngoài ăn cơm Tây, Tôi cũng chưa ăn cơm. Nghe nói ở thành phố vừa mới mở một nhà hàng cơm Tây, cũng ngon lắm. Ăn chút thịt bò, uống chút rượu vang thì thật là tuyệt. Đi thôi, lãnh đạo, nể mặt tôi chút đi.
Kỳ thật thì An Tại Đào cũng đã ăn cơm rồi. Hắn và Trương Bằng Viễn quan hệ rất thân thuộc nên không có sự gò bó. Thấy An Tại Đào kéo cánh tay của mình, Trương Bằng Viễn liếc mắt nhìn hắn rồi đột nhiên cười ha hả:
- Tiểu An à, cậu thật sự muốn mời tôi đi ăn cơm, nhưng trong đó lại có chút hương vị của cáo lại đi chúc tết gà đấy.
An Tại Đào cười ha hả:
- Bí thư Trương, đi thôi, thuận tiện cũng giải sầu luôn.
Hoàng Thao lái xe chở An Tại Đào và Trương Bằng Viễn đến nhà hàng cơm Tây mới mở ở thành phố. Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhậm chức Trương Bằng Viễn ăn cơm với cấp dưới ở thành phố. Trương Bằng Viễn rất chú ý đến những tiểu tiết, tận lực tránh bất luận một kết giao cá nhân nào với cán bộ cấp dưới ở thành phố. Nhưng An Tại Đào thì lại khác, thứ nhất An Tại Đào là tâm phúc của ông ta. Ngày thường cũng đã có chút quan hệ cá nhân. Thứ hai, phía sau An Tại Đào là Trần Cận Nam.
- Bí thư Huyện ủy ở trong nước hệ thống quyền lực là một mấu chốt quan trọng khi chuyển tiếp vị trí. Nghiêm khắc mà nói, Bí thư Huyện ủy nếu so về quyền lực thì Bí thư Thành ủy còn mạnh hơn. Tiểu An à, chúng ta không phải là người ngoài. Cậu cũng đừng xem tôi là lãnh đạo, cứ tôi như là anh cả trong nhà. Lấy kinh nghiệm của một người anh mà nói, thì ở cương vị Bí thư Huyện ủy cậu có thể làm rất nhiều chuyện. Nếu làm đến nơi đến chốn thì trong vòng hai năm có thể vững chắc đi lên một chút.
Trương Bằng Viễn chậm rãi nhấp ly rượu vang, thản nhiên nói:
- Phải biết quý trọng cơ hội. Nếu cậu rời khỏi cương vị của Bí thư Huyện ủy đến cương vị Phó giám đốc sở, một khi quay đầu lại nhìn thì cậu sẽ có cảm giác làm một Bí thư huyện ủy thật rất đáng giá. Trước mắt, cậu làm rất khá, nếu tiếp tục như vậy thì tiền đồ tương lai của cậu là vô lượng. Tôi nghe nói, cậu được xếp vào danh sách đỏ những người nối nghiệp. Các cán bộ hậu bị các cậu lúc nào cũng ở trong tầm nhìn những cán bộ ở trên. Cậu hãy tiếp tục cố gắng.
An Tại Đào thản nhiên nhìn cô, biết dụng ý của cô tới đây. Ý đồ của cô chính là muốn mình chủ động hướng Thành ủy đề cử cô làm Chủ tịch huyện. Phải biết rằng, việc bổ nhiệm Chủ tịch huyện tuy rằng là do Thành ủy định đoạt nhưng An Tại Đào là Bí thư huyện ủy, lời nói cũng rất có phân lượng. Hơn nữa, hắn lại là tâm phúc của Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn, nhân vật số một của thành phố Phòng Sơn.
- Bí thư An!
Vì tiền đồ của mình, Khổng Lâm bằng bất cứ giá nào cũng phải làm. Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, trước tiên tôi xin Bí thư An cứ yên tâm, sau này nếu có thể, tôi sẽ toàn lực phối hợp công tác vói Bí thư An, chặt chẽ đoàn kết, vì bộ máy Huyện ủy chúng ta và vì sự nghiệp bản thân mà cố gắng.
Đây chính là lòng trung thành sao? An Tại Đào trong lòng cười thầm. "Người phụ nữ này đã tỉnh ngộ rồi sao? Biết đối nghịch với tôi là không có kết quả tốt? Tuy nhiên, khi cô làm chuyện này cũng đã quá muộn rồi. Năng lực của cô so với Cổ Trường Lăng vẫn còn kém nhiều lắm. Nếu cho cô làm Chủ tịch huyện thì cũng làm tôi lo lắng đấy".
- Phó bí thư Khổng hôm nay sao lại nói chuyện khách khí như vậy? Haha, mời ngồi.
- Bí thư An, tôi…!
Khổng Lâm đỏ mặt, nhưng không ngồi xuống, ngược lại còn đứng sát bàn An Tại Đào, cúi người xuống, đưa cho hắn một tờ giấy.
- Bí thư An!
Ồ! Tống Tử Lâm không ngờ vì cô ta mà viết tờ giấy cho hắn. An Tại Đào có chút không ngờ, nhìn lướt qua tờ giấy, quả nhiên là bút tích của Tống Tử Lâm: "Đồng chí Tại Đào, sự việc của đồng chí Khổng Lâm mong cậu chiếu cố".
An Tại Đào cầm tờ giấy, dùng ánh mắt đánh giá Khổng Lâm, nhìn thấy sự khẩn trương trong lòng cô ta. Cô ta rất muốn có được vị trí này. Vì vị trí này cô không tiếc tự mình hướng An Tại Đào cúi đầu. Nếu có thể thì cô thậm chí….
Đương nhiên, cô cũng hiểu được, bản thân cô và An Tại Đào quan hệ cũng không hòa hợp lắm. Hắn có thể đồng ý vì mình mà làm thì khả năng chắc bằng không. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì cô cũng muốn hết sức tranh thủ.
- Phó bí thư Khổng, chuyện này phải khiến tôi nói như thế nào?
An Tại Đào trầm ngâm một chút, khẽ mỉm cười:
- Cô cũng biết, đối với cấp bậc như chúng ta thì quyền quyết định là ở Thành ủy. Ngày hôm qua, tôi đã đi tìm Bí thư Trương, đang chuẩn bị đề cập đến việc này, chưa kịp nói thì đã bị Bí thư Trương cắt ngang. Ý kiến của Thành ủy là muốn xem xét lại.
Nghe giọng điệu của An Tại Đào thì Khổng Lâm trong lòng chợt lạnh, biết được rằng, An Tại Đào không chịu giải quyết sự việc cho mình, cũng như không nể mặt Tống Tử Lâm. Trong nhất thời cảm thấy thất vọng, cô cũng không thể ở lại lâu trong phòng An Tại Đào, chỉ đơn giản nói vài câu rồi vội vàng rời đi.
Khổng Lâm đi rồi, An Tại Đào do dự một hồi rồi trực tiếp gọi điện cho Tống Tử Lâm. Tuy rằng Tống Tử Lâm đã mất đi cơ hội trở thành Chủ tịch thành phố, ở thành phố cũng không quyết định được đại cục. Nhưng dù sao ông ta cũng là Phó bí thư Thành ủy. Nếu ông ta đã đích thân viết tờ giấy thì An Tại Đào cũng phải nể mặt vài phần chứ.
- Phó bí thư Tống, tôi An Tại Đào ở huyện Quy Ninh đây.
- Ồ, là đồng chí Tại Đào à?
Tống Tử Lâm khẽ mỉm cười, cố ý lớn giọng một chuyện.