Quan Thanh
Chương 389 : Hướng đi huy hoàng
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Hội nghị Ủy viên thường vụ cử hành để nghe Cổ Trường Lăng báo cáo công tác. Vì chưa treo biển chính thức nên tạm thời vẫn còn gọi là huyện Quy Ninh.
An Tại Đào và Cổ Trường Lăng cùng nhau đến thành phố. Vừa mới bước vào tòa nhà Thành ủy, ở dưới lầu đã đụng phải Trưởng ban Thư ký thành phố Lãnh Mai.
Bước chân của Lãnh Mai chậm lại.
Cổ Trường Lăng mỉm cười, chủ động chào hỏi Lãnh Mai, Biết Lãnh Mai có một cái tật, không bắt tay với đàn ông. Cho nên y cũng không giương tay ra, chỉ nói:
- Trưởng ban thư ký Lãnh!
Lãnh Mai cười:
- Xin chào, Chủ tịch huyện Cổ. Hẳn là sau này phải gọi là Chủ tịch thành phố Cổ rồi.
Cổ Trường Lăng cười ha hả:
- Gọi là gì cũng được mà. Trưởng ban thư ký Lãnh là lãnh đạo cũ của Quy Ninh chúng tôi. Về sau nếu có thời gian thì xin về huyện để chỉ đạo công tác.
- Haha, Chủ tịch Cổ khách khí rồi.
Lãnh Mai cười, chuyển ánh mắt sang An Tại Đào.
Cổ Trường Lăng quay đầu lại, nhìn thấy An Tại Đào cũng dừng bước chân, làm như muốn nói điều gì với Lãnh Mai, liền mỉm cười, bước nhanh hơn đi lên lầu.
- Lãnh Mai, cô đi đâu vậy?
An Tại Đào cười hỏi một câu.
- Không có gì. Hôm nay họp báo cáo công tác của các anh, tôi cũng đến dự thính. Nếu không đoán sai, thì vì chuyện rút lui huyện đổi thị của các anh mà thành lập một tổ công tác. Còn tôi thì bị Bí thư Trương điểm danh cho công tác này với vị trí tổ trưởng.
Lãnh Mai cười nhẹ, sóng vai An Tại Đào cùng đứng ở bậc thang.
Cô do dự một chút, rồi hướng An Tại Đào khoát tay, sau đó chính mình đi tới một bên.
An Tại Đào ngẩn ra, biết rằng cô ấy có chuyện muốn nói với mình thì cũng liền bước theo, ngoài miệng cười nói:
- Nếu đã đến họp, sao lại đi đâu thế?
Lãnh Mai trừng mắt nhìn An Tại Đào, thở dài một cái:
- An Tại Đào, anh đừng có làm bộ như vậy được không? Anh cũng biết rõ tôi xuống lầu là để chờ anh. Anh còn ở đó giả ngu.
An Tại Đào cười ha hả.
- Anh mấy ngày trước lại làm ra một động tĩnh lớn. Thật sự là không hiểu nổi anh. Anh làm sao mà có lá gan lớn đến như vậy, dám chạy đến đài chủ tịch cáo trạng với lãnh đạo trung ương. Vận may của anh chắc cũng tốt, chuyện như vậy cũng trở thành một dấu hiệu chính trị.
Nhắc đến việc đầu cơ giới truyền thông trước đó không lâu, Lãnh Mai dùng một ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào.
Bây giờ là vào giữa hè, thời tiết nóng bức. Lãnh Mai chỉ mặc một bộ váy màu hồng nhạt, làm nổi bật vóc dáng thon thả của cô.
Phía trước ngực của cô mơ hồ hiện lên hai viên lạc nụ hoa. An Tại Đào xấu hổ liếc mắt một cái, khẩn trương chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn tiếp.
Lãnh Mai sắc mặt đỏ lên, khẩn trương dùng tay chắn trước ngực mình.
- Phỏng chừng đến cuối năm, anh sẽ rời khỏi huyện Quy Ninh. Tôi nghe nói lúc đó ở thành phố sẽ trống vị trí Phó chủ tịch thành phố. Bí thư Trương ý tứ rất rõ ràng, chỉ điểm Tỉnh ủy đề cử anh.
Lãnh Mai nhìn An Tại Đào thật sâu:
- Thành tích xuất chúng của anh thì ở tỉnh, gần như là không có một cán hộ cấp huyện nào có thể so sánh với anh. An Tại Đào, yếu điểm duy nhất của anh chính là tuổi tác, không phù hợp với tiêu chuẩn đề bạt cán bộ. Mấy năm nay, cán bộ trẻ tuổi đảm đương chức vụ lãnh đạo cũng ngày càng nhiều. Nhưng không ai trẻ tuổi như anh mà làm đến Phó chủ tịch thành phố. Chỉ sợ là sẽ có một chút khúc mắc.
- Ở tỉnh khả năng vấn đề không lớn. Vấn đề chỉ nằm ở thành phố. Một số lãnh đạo thành phố đều cảm thấy chưa đến lúc đề cử anh, cho rằng anh vẫn còn rất trẻ, cần phải rèn luyện nhiều.
Lãnh Mai ngó xung quanh không thấy người thì liền hạ giọng nói:
- Ngày hôm qua, trong hội nghị thường vụ, Bí thư Trương cũng có đề cập đến chuyện của anh, liền khiến cho một số lãnh đạo bắn ngược trở lại.
- Bè phái của Đông Phương Du thì không cần phải nói. Quan hệ giữa anh và cô ta gay gắt như thế nào. Do đó, cô ta là người thứ nhất đứng ra phản đối. Cho dù là có chút hảo cảm với anh nhưng đám người Tống Tử Lâm cũng cho rằng kinh nghiệm lý lịch của anh vẫn còn nông lắm. Về phần vì sao thì tôi nghĩ rằng anh cũng hiểu được.
Nghe xong lời nói của Lãnh Mai, An Tại Đào thản nhiên cười. Điều này sớm nằm trong dự kiến của hắn. Bất kể thành tích của hắn tốt như thế nào, nhưng chung quy hắn vẫn còn rất trẻ. Tuổi trẻ chính là vốn liếng của hắn, đồng thời trong rất nhiều thời điểm lại là chướng ngại trên con đường lên chức của hắn trên quan trường.
Quan trường luôn chú ý đến kinh nghiệm lý lịch. Thử nghĩ, một đám cán bộ bốn năm mươi tuổi, đột nhiên có một đồng nghiệp không cùng tuổi tác xuất hiện, đối với các lãnh đạo thành phố mà nói, thì chỉ sợ là không tiếp nhận được.
Cho nên, cho dù là Tống Tử Lâm có hảo cảm với An Tại Đào thì cũng đều theo bản năng mà phản đối.
An Tại Đào nhìn Lãnh Mai:
- Haha, điều này thì tôi hiểu được.
Lãnh Mai thở dài:
- Kỳ thật thì tốc độ đề bạt anh quả nhiên là rất nhanh. Tuy không đến mức nói là hỏa tiễn nhưng cũng không thể nói là quá chậm.
- Cho nên, An Tại Đào, tôi đề nghị anh có thể có hai lựa chọn. Thứ nhất, chủ động nói chuyện với Bí thư Trương, tiếp tục nắm giữ vị trí nhân vật số một ở huyện Quy Ninh thêm hai năm nữa. Khi đó thì mặc dù anh vẫn còn trẻ nhưng kinh nghiệm lý lịch xem như cũng đủ rồi. Cần gì phải nóng lòng nhất thời đâu?
- Thứ hai, đến cơ quan ở tỉnh để đảm nhận một cương vị cùng cấp. Thời gian cũng không cần dài lắm, chỉ một năm là anh có thể trao quyền cho cấp dưới, đồng thời ngăn chặn những lời nói không hay.
Lãnh Mai nói xong thì lẳng lặng nhìn An Tại Đào chờ hắn trả lời.
An Tại Đào trong lòng thầm than một tiếng. Hắn biết, Lãnh Mai đưa ra hai lựa chọn cho hắn thì lựa chọn thứ hai xem ra thích hợp nhất.
- Tôi đang ở Quy Ninh, tôi muốn gặp anh.
Bây giờ trời đã khuya, An Tại Đào bước ra mở cửa. Lãnh Mai trong chiếc áo thun màu đen, quần đùi, lặng yên lắc mình bước vào phòng hắn.
An Tại Đào vừa mới đóng cửa thì Lãnh Mai liền nhào vào lồng ngực của hắn, ôm thặt chặt, gương mặt đỏ bừng, thì thào nói:
- Hãy ôm chặt tôi đi, ôm chặt tôi.
An Tại Đào cảm giác thân hình Lãnh Mai trong lòng ngực mình có chút lạnh giá. Hắn do dự một chút rồi buông hai tay, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy.
Lãnh Mai cũng thật không ngờ, chính mình đêm nay lại không khống chế được tình cảm mãnh liệt của mình. Trong cơn say, khi về đến nhà, đầu óc cô trở nên trống rỗng, trước mắt đều là bóng dáng của An Tại Đào.
Ma xui quỷ khiến, cô lại xuống xe của mình, lái như bay đuổi theo chiếc xe của An Tại Đào đến huyện Quy Ninh.
Cô cảm giác cả người của mình lạnh như băng. Cô chưa từng có sự yếu đuối, vô lực như vậy, rất cần người đàn ông trước mắt này sưởi ấm.
Cô ngẩng đầu lên, cặp mắt nhắm chặt lại, nhưng hai hàng lông mi lại khẽ rung động. Cô nhếch chân lên, theo bản năng mà kề sát miệng An Tại Đào, không do dự mà hôn hắn.
An Tại Đào bị Lãnh Mai hôn một cách cuồng nhiệt thì thân hình cũng dần dần mềm xuống.
Lãnh Mai trong lồng ngực của An Tại Đào không thể khống chế được tình cảm đọng lại trong nội tâm. Cô cũng là một người phụ nữ bình thường, cũng có ham muốn dục vọng. Ngày thường luôn giấu mình qua vẻ bề ngoài lạnh lùng, nhưng một khi đã buông lỏng mình thì lại hoàn toàn phát tiết ra, nhiệt lượng cực kỳ đáng sợ.
Lãnh Mai nhẹ nhàng đẩy An Tại Đào ra, thần sắc đỏ lên, tập trung cởi chiếc áo khoác và nội y của mình, cho đến khi không còn gì nữa, toàn thân lõa lồ trước mặt An Tại Đào.
Cô cầm lấy tay An Tại Đào, âu yếm đặt lên ngực của mình:
- Yêu em đi, để cho em được phóng túng một chút. Đêm nay, em muốn hoàn toàn buông thả mình.
Một khoái cảm bốc lên, bàn tay An Tại Đào có chút run rẩy.
Sau một khoảng thời gian sung sướng, trên chiếc sofa trong phòng khách, Lãnh Mai thân hình lõa lồ, ôm chặt lấy cánh tay An Tại Đào, không chịu buông.
An Tại Đào thở dài:
- Lãnh Mai, lên giường nằm đi. Nửa đêm rồi.
Lãnh Mai lắc đầu:
- Không, em không đi. Đó là giường của anh và Hiểu Tuyết, em không nằm đâu.
An Tại Đào thần sắc ngưng lại, thân mình vô lực tựa vào chiếc sofa.
Hai người cứ như vậy nằm trên chiếc ghế sofa, im lặng không nói mãi cho đến rạng sáng. Lãnh Mai thở dài, ngồi dậy, đẩy An Tại Đào ra:
- Em còn phải về đi làm. Sáng nay em còn có công việc.
Lãnh Mai bước xuống nhưng lại bị An Tại Đào nắm tay kéo lại. Cô yên lặng quay đầu lại nhìn An Tại Đào, ánh mắt nhu tình chợt lóe lên rồi biến mất, thần sắc trở nên bình tĩnh.
An Tại Đào ngồi yên trên ghế sofa, yên lặng nhìn cô mặc quần áo, cũng không nói gì. Lãnh Mai mặc quần áo xong, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn thản nhiên cười:
- Được rồi, em không bắt anh chịu trách nhiệm, anh đừng có giữ bộ mặt đưa đám như vậy. Anh cứ tiếp tục nghỉ ngơi, em về trước đây. Buổi chiều, em sẽ dẫn người đến Quy Ninh, mọi người nên chuẩn bị. Chúng ta tổ chức cuộc họp, nghiên cứu một chút công tác cụ thể.
Nói xong, Lãnh Mai duyên dáng mở cửa phòng An Tại Đào, nhìn xung quanh rồi yên lặng xuống lầu.
Nghe động cơ ô tô dưới lầu, An Tại Đào hồi tưởng lại sự phóng túng tối qua, khóe miệng cười khổ, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, thấy đã rạng sáng. Hắn duỗi thẳng chân, có chút mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Vừa tỉnh lại thì đã hơn mười giờ sáng. An Tại Đào vội vàng rửa mặt, đi xuống lầu. Xe của Hoàng Thao đã chờ sẵn hắn.
Nhìn thấy An Tại Đào bước ra, Hoàng Thao khẩn trương xuống xe mở cửa, vừa cười vừa nói:
- Bí thư An, anh vẫn còn chưa ăn sáng, để tôi chở anh đi ăn chút gì đó.
- Ừ, đi ăn MacDonald đi.
An Tại Đào khoát tay.
Trong lúc Hoàng Thao kéo An Tại Đào đến một nhà hàng MacDonald mới mở trong huyện, Cổ Trường Lăng đã sớm chờ An Tại Đào trong phòng làm việc.
Buổi sáng vừa lên cơ quan, Cổ Trường Lăng đã đến tìm An Tại Đào. Thấy An Tại Đào vẫn còn chưa đến, y yêu cầu Bành Quân mở cửa văn phòng rồi bước vào ngồi chờ.
Chờ suốt mấy tiếng đồng hồ, An Tại Đào mới khoan thai bước vào.
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Cổ Trường Lăng chờ mình trong phòng làm việc, An Tại Đào mỉm cười:
- Lão Cổ, có việc tìm tôi à? Sao không gọi điện thoại cho tôi?
Cổ Trường Lăng đứng dậy cười nói:
- Bí thư An, Chánh văn phòng Đồng gọi điện thoại cho Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng nói anh tối hôm qua ăn cơm với lãnh đạo thành phố, có uống chút rượu. Tôi sợ quấy rầy giấc ngủ của anh nên chờ anh ở đây.
- Haha, chỉ uống có mấy ly thôi. Lão Cổ à, tôi xem như là khổ đấy. Về sau ngàn vạn lần đừng uống rượu vang. Tôi không nghĩ tác dụng của rượu vang lại lâu như vậy, khiến cho tôi đến bây giờ vẫn còn nhức đầu, dạ dày cũng không chịu nổi.
An Tại Đào khoát tay, chuyển đề tài:
- Nói đi, tìm tôi có việc gì?