Quan Thanh
Chương 402 : Phần đuôi quyết định phần đầu
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Việc bố trí ổn thoả cho công nhân viên chức đối với An Tại Đào như một tảng đá ngàn cân treo trên đầu hắn mỗi ngày. Trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, bất kể hắn làm việc tốt đén mức nào, chỉ cần công tác này không có kết quả, tất cả sẽ chỉ là con số không. Công tác này rốt cuộc là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ bùng nổ.
Vấn đề còn khó khăn hơn ở chỗ, trong suy nghĩ của nhiều người, "bố trí" không chỉ là tuỳ tiện cho họ một vị trí nào đó cũng được. Sau khi trải qua một lần "thiệt hại", ý thức quyền lợi của các công nhân này đã mạnh lên rất nhiều. Họ không những yêu cầu khôi phục công việc trước đây, mà còn đòi hỏi sự bình đẳng về mức lương và chế độ đãi ngộ giữa các xí nghiệp trực thuộc công ty Than –Khí ga Phòng Sơn.
Chức vụ công tác quá tệ: không làm, tiền lương quá thấp: không làm, môi trường công tác khắc nghiệt: không làm. Những công nhân viên chức đã quyết tâm làm lớn chuyện này, ràng buộc thành một khối, đoàn kết chưa từng có, hành động rất có tổ chức, nghĩ tới là An Tại Đào đau đầu.
Nhưng An Tại Đào cũng không dám đem tình hình thực tế báo cáo với Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du. Nếu Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du biết sau lưng những công nhân viên chức này không ngờ là lại có người tổ chức và cầm đầu, chuẩn bị "đấu tranh" lâu dài với chính quyền, chỉ sợ hai người sẽ có thái độ khác hẳn.
Nếu ở thành phố "đàn áp", công ty Than - Khí ga Phòng Sơn sẽ càng loạn, khiến công tác của An Tại Đào càng khó làm. Cho nên, hắn giữ im lặng, những lúc báo cáo luôn cố ý lảng tránh vấn đề này, đồng thời lại bảo Bành Quân tìm cách tiếp xúc với một số công nhân cầm đầu để bàn bạc và khơi thông những bế tắc
Đương nhiên, mục đích của các công nhân viên chức cầm đầu kia cũng không phải gây rối mà là muốn giành lại quyền lợi hợp pháp và chế độ đãi ngộ đã bị Hạ Canh lừa dối tước đoạt, cầm mấy đồng tiền ở nhà gian nan sống qua ngày. Những công nhân viên chức này, thật ra cũng vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải đứng lên.
Vừa phải tạo ra vị trí công tác thích hợp, vừa phải làm cho công nhân viên chức hài lòng, đây là một vấn đề hết sức nan giải.
Lúc đầu, An Tại Đào cho rằng thành lập tập đoàn công ty, các cơ quan đơn vị sẽ tiếp nhận một bộ phận công nhân, sau đó, các xí nghiệp trực thuộc tiếp nhận một bộ phận, trên cơ bản xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng theo tình hình thực tế, khả năng này không cao lắm. Trước hết là cơ quan tập đoàn công ty không thể nhận quá nhiều người như vậy, mà cơ quan công ty Than - Khí ga Phòng Sơn vốn đã có nhiều người rồi.
Kế đến, các xí nghiệp cấp dưới, như người ta nói "một củ cải, một cái hố", cũng không cần nhiều người. Anh bảo cấp dưới bố trí, nhưng ít nhất, nó phải có chỗ trống để bố trí, không có thì làm sao mà bố trí với sắp xếp?
Trở lại công ty, ngồi trên cái ghế sang trọng rộng thênh, An Tại Đào thầm thở dài, xem ra muốn tạo thêm chỗ làm, có lẽ chủ yếu phải dựa vào mấy mẫu đất kia.
Bốn mẫu đất ở vị trí trung tâm nội thành, nên xây dựng một dự án như thế nào để có thể tiếp nhận bảy trăm công nhân viên chức đây?
An Tại Đào nhíu mày.
Hắn đang định gọi điện cho Lương Mậu Tài- người phụ trách chuyện này thì Lương Mậu Tài đã tới trước cửa phòng làm việc của hắn, gõ cửa.
-Chủ tịch thành phố An.
Lương Mậu Tài kính cẩn bước vào.
An Tại Đào mỉm cười:
-Lão Lương, lại đây, ngồi xuống nói chuyện.
-Chủ tịch thành phố An, hai ngày nay tôi đi vòng vòng ngoài mấy mẫu đất của nhà máy khí đốt cũ, lại khảo sát môi trường xung quanh một chút, trong lòng nảy ra một số ý tưởng, muốn báo cáo với lãnh đạo một chút. Chỉ có điều đây chỉ là ý tưởng bước đầu, chưa được hoàn hảo, chín chắn, đại khái là thả con săn sắt bắt con cá rô, xin lãnh đạo chỉ ra chỗ sơ sót, ha ha. Nếu lãnh đạo đồng ý, chúng ta mới thực hiện bước kế tiếp.
Lương Mậu Tài ngồi trên sô pha, lấy thuốc ra, mồi cho An Tại Đào một điếu, sau đó y cũng hút một điếu.
-Ồ, anh nói xem, tôi cũng đang định tìm anh bàn về vấn đề này.
An Tại Đào mỉm cười.
-Chủ tịch thành phố An, thôi cá nhân tôi thấy, nếu lấy hiệu quả công tác và lợi ích kinh tế tạm thời, ngắn hạn, thì mấy mẫu đất đó khai thác, phát triển bất động sản là thích hợp nhất. Khu đất này nằm ngay khu tiếp giáp giữa khu đô thị mới và khu nội thành cũ của thành phố Phòng Sơn, xung quanh giá đất bị đầu cơ đưa lên rất cao. Xung quanh đều là các dự án khai thác, phát triển bất động sản, nếu chúng ta cũng đem mấy mẫu đất này khai thác, phát triển thành dự án bất động sản, lợi nhuận công ty thu được sẽ là con số thật lớn.
Lương Mậu Tài nhẹ nhàng nói xong, ánh mắt loé ra những tia sáng.
Y biết An Tại Đào đến công ty Than –Khí ga Phòng Sơn chỉ là tạm thời, nhằm "mạ vàng" thành tích, tuyệt đối không thể ở thật lâu. Căn cứ vào tính cách coi trọng lợi ích chính trị của An Tại Đào, khuyên hắn khai thác, phát triển dự án bất động sản là thích hợp nhất, bởi vì nó mang lại hiệu quả nhanh nhất, lợi nhuận ngắn hạn lớn nhất, tạo dựng chiến tích cho An Tại Đào cũng rõ rệt nhất.
Nhưng An Tại Đào lại trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi lắc đầu:
-Khai thác, phát triển bất động sản không ổn. Nó mang lại lợi ich và hiệu quả ngắn hạn, nhưng chúng ta muốn thấy sự lâu dài. Không ổn, không ổn! Xây dựng trên khu đất những khu nhà thương phẩm, quả thật là chắc chắn bán được rất nhiều tiền, nhưng bán xong nhà thì sao? Công ty phải làm sao? Chẳng lẽ phải sống bằng tiền dành dụm, ăn dần vào tiền bán nhà, sau đó phá sản, đóng cửa?
Vả lại, một trong những mục đích chủ yếu của chúng ta đối với dự án này là bố trí công việc cho công nhân viên chức, nghiệp vụ của công nhân viên chức chúng ta chuyên về than và khí, đối với bất động sản thì quả thật là dốt đặc cán mai, họ có thể làm gì? Công nhân xây dựng? Hay là quản lý vật tư? Dự án bất động sản không thể tiếp nhận hết các công nhân viên chức được.
Lương Mậu Tài thầm thở dài, thầm nghĩ: mình đã biết Chủ tịch thành phố An sẽ nói như vậy, cho nên mới chuẩn bị phương án thứ hai. Ài, lãnh đạo có thể nhìn ra vấn đề lâu dài, đặt lợi ích tập thể lên trên lợi ích lãnh đạo như Chủ tịch thành phố An, bây giờ quả thật không còn nhiều nữa.
-Một dự án cung ứng vật tư, anh thấy có được không?
An Tại Đào chợt hỏi.
Lương Mậu Tài do dự một chút rồi nhẹ nhàng phản đối:
-Chủ tịch thành phố An, tôi cũng có nghĩ đến. Khu đất rộng rất thích hợp làm một khu hậu cần phân phối than đá cho thị trường, từ đó thu nhận được số lượng lớn công nhân viên chức, nhưng có một vấn đề lớn nhất: chỗ đó ở trung tâm nội thành, theo quy định của ngành cảnh sát giao thông, xe tải lớn không vào được.
An Tại Đào ngẩn ra, thở dài:
-Ừ, tôi quên mất điểm này, xe không vào được, không có cách nào làm khu hậu cần được.
-Chủ tịch thành phố An, tôi còn có một phương án phương án.
Lương Mậu Tài cười:
-Khu đất có thể chia ra làm hai hoặc ba, không nhất định chỉ làm một dự án thôi!
An Tại Đào gật đầu:
-Nói rất đúng, chúng ta không nên bỏ trứng vào cùng một rổ. Anh nói tiếp đi tôi đang chăm chú lắng nghe đây!
Y vốn là cán bộ trung tầng của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, bởi vì tính cách có phần quật cường, nhất định không chịu tặng lễ vật cho Hạ Canh, kết quả là bị Hạ Canh mượn cớ miễn chức, hiện giờ lại đến nông nỗi phải thất nghiệp. Mà vừa rồi, An Tại Đào nhẹ nhàng như không nói một câu, liền khôi phục cấp bậc cán bộ cho y, bảo sao Mã Minh Tường không cảm kích cho được!
Chợt, đám công nhân viên chức bị kích động kia vỗ tay nhiệt liệt. Theo họ thì Mã Minh Tường là người của họ, là một người có trình độ nhất định, có y ở công đoàn, chắc chắn là công nhân sẽ được phát biểu, được lắng nghe. Thế nên họ hết sức kinh ngạc đối với sự đề bạt đột ngột của An Tại Đào, đồng thời lại hết sức vui mừng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
-Ha ha!
An Tại Đào phất tay, Mã Minh Tường đỏ mặt, lại cúi chào lần nữa, rồi mới đi sang một bên ngồi xuống, nhưng không ngồi vào giữa đám công nhân viên chức nữa.
Tôn Chấn Lâm không hiểu ý đồ thật sự của An Tại Đào nhưng là thư ký của An Tại Đào, là một cán bộ cấp phòng chìm nổi nhiều năm trong quan trường, Bành Quân lại cười thầm trong lòng: nghệ thuật dùng người của "ông chủ An" này quả nhiên là đã đạt tới mức lão luyện, thủ đoạn thế này, không phục không được!
Sở dĩ Mã Minh Tường tổ chức và cổ động nhóm công nhân viên chức "biểu tình", đơn giản là vì quyền lợi của bản thân y cũng bị xâm phạm. Hiện giờ chỉ nói một câu đã khôi phục công tác của y, lại còn không ngại vi phạm quy định đồng ý cấp cho y vị trí cán bộ trung tần.
Cái này gọi là "phần đuôi quyết định phần đầu", thử nghĩ xem, Mã Minh Tường đã lại trở thành cán bộ trung tầng, còn có thể đứng chung một chỗ với đám công nhân viên chức sao? Lợi ích của y đã được bảo toàn, làm sao y còn có thể vì công nhân mà tranh đấu nữa?
Mà đám công nhân thất nghiệp có thể nói là ô hợp kia, nếu mất đi người tổ chức là Mã Minh Tường, có lẽ sẽ không làm ầm ĩ nữa.
Không thể không nói, An Tại Đào dùng chiêu "Rút củi dưới đáy nồi" này rất cao tay. Đương nhiên hắn muốn bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho những công nhân viên chức này, nhưng ai có thể bảo đảm rằng họ không cư xử theo kiểu được một tấc lại muốn một thước? An Tại Đào không thể không đề phòng, mà chuyện hôm nay cũng đã chứng thực cho điểm này.
-Khụ khụ!
-Các đồng chí, nếu mọi người tìm đến hỏi tôi, hỏi thái độ của công ty, vạy thì hôm nay tôi sẽ trả lời rõ ràng cho mọi người.
An Tại Đào đứng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn xuống đài, cao giọng nói:
-Thứ nhất, thái độ Đảng uỷ công ty hết sức rõ ràng, công ty sẽ không để một công nhân viên chức nào không có việc làm. Nói cách khác, tất cả hơn 700 công nhân viên chức vốn nằm trong danh sách của công ty, trong vòng nửa năm, công ty sẽ sắp xếp để tất cả đều có công tác và cường độ lao động tương đương!
Thứ hai, tôi có thể nói rõ ràng với mọi người, những ai mà công ty còn nợ tiền lương, thưởng, Phòng tài vụ đang khẩn trương hạch toán, tranh thủ qua Tết âm lịch sẽ phát bổ sung cho mọi người!
Xin mọi người yên tâm, công ty quyết tâm hoàn thành công tác này với bất cứ giá nào, tuyệt đối không nợ mọ người một xu nào. Nhưng chúng tôi cần thời gian, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
An Tại Đào thở dài:
-Xin mọi người cho tôi chút thời gian, sau nửa năm, nếu công ty còn nợ ai tiền, mọi người cứ đến tìm tôi mà hỏi! Xin mọi người hiểu cho nỗi khó khăn của công ty. Hễ yêu cầu nào hợp tình, hợp lý và hợp pháp, công ty nhất định làm mọi người hài lòng. Nhưng nếu có người nào nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cố tình gấy rối, đưa ra những yêu càu quá đáng, thì công ty sẽ tuyệt đối không đáp ứng.
Lời nói của An Tại Đào trở nên gay gắt, lại từ từ ngồi xuống.
-Kế tiếp, đối với yêu cầu của mọi người, tôi giải thích qua một chút.
An tại đào nhìn tờ giấy do Mã Minh Tường đưa, nhìn lướt qua từ đầu tới cuối.
-Về mức lương quá chênh lệch giữa công nhân và lãnh đạo, không thể phủ nhận, quả thật có vấn đề này. Giải quyết như thế nào đây? Tôi nghĩ thế này, theo quy định của pháp luật về lao động, trong khuôn khổ pháp luật cho phép, chúng ta tranh thủ cải cách tiền lương trong vòng hai tháng. Phương pháp cụ thể, đang được bộ phận tài vụ xác định và thiết lập, ở đây tôi chưa thể cho mọi người một câu trả lời rõ ràng, nhưng tôi có thể nói với mọi người rằng, mức chênh lệch thu nhập giữa cán bộ trung tầng và công nhân tuyệt đối sẽ khống chế trong phạm vi mà mọi người có thể chấp nhận được.
Còn có một vấn đề, đó là việc thất thoát tài sản nhà nước trong quá trình thay đổi cơ chế. Các đồng chí, vấn đề này có hay không, mức độ thế nào, Uỷ ban kỷ luật và các bộ phận có liên quan đang điều tra, do đó tôi chưa thể kết luận điều gì. Ở đây, tôi chỉ có thể nói vài lời tâm huyết với mọi người.
Vấn đề đã sinh ra, hiện trạng của công ty là như thế này, dù chúng ta có ân hận, trách móc thì cũng không thể thay đổi được sự thật trước mắt. Bởi vậy, chúng ta phải đối mặt với sự thật, nhiệm vụ chủ yếu hiện nay là giải quyết vấn đề, mau chóng đưa công ty thoát khỏi khó khăn.
Cho nên mọi người cũng phải thông cảm cho sự khó xử của công ty. Nói thật, so với mọi người, tôi càng muốn mắng Hạ Canh. Hắn để lại cho tôi một cục diện rối rắm cỡ nào? Tôi phải làm sao bây giờ? Mắng chửi hắn thì được cái gì? Nếu mắng chửi mà có thể tạo được việc làm cho 700 người, mỗi ngày tôi đều mắng!
Mọi người cười ồ lên, An Tại Đào cũng cười.
- Tạo công ăn việc làm cho 700 con người là một vấn đề đại sự, tôi đang suy nghĩ biện pháp để tạo ra chỗ làm mới cho mọi người, mọi người có thể cho tôi một chút thời gian hay không? Công ty đã mất đi nguồn thu chủ yếu, nếu không thể thoát khỏi tình trạng khó khăn, sớm muộn gì cũng sẽ phải phá sản, đóng cửa…Nếu công ty không còn nữa, tất cả chúng ta còn có thể đi tìm ai?
An Tại Đào nói xong, bắt tay những người trong nhóm Mã Minh Tường:
-Được rồi, tôi còn phải tranh thủ thời gian đi thành phố dự hội nghị. Hôm nay chủ đề chính của hội nghị là nghiên cứu việc công ty chúng ta tiến lên tập đoàn. Mã Minh Tường, sau này công nhân viên chức các đồng chí có ý kiến gì muốn đề nghị, có thể thông qua anh để phản ánh lên Đảng uỷ công ty!
Mặt Mã Minh Tường đỏ lên, quay đầu lại hướng về mọi người phất phất tay, lớn tiếng hô:
-Tất cả mọi người trở về, đều trở về đi thôi, Chủ tịch thành phố An đã thay mặt Đảng uỷ công ty trịnh trọng hứa hẹn như vậy, tất cả vấn đề chúng ta nêu lên cũng đã được giải thích. Bây giờ, Chủ tịch thành phố An vì lối thoát cho tất cả chúng ta, vì tiền đồ của công ty đang bôn ba khắp nơi lo liệu, chúng ta dành một tràng vỗ tay nhiệt liệt, tiễn Chủ tịch thành phố An đi thành phố dự hội nghị!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, An Tại Đào mỉm cười, giơ tay lên vẫy vẫy, sải bước đi.
(1)Hồng Môn Yến: Theo kế của Phạm Tăng, Hạng Vũ mời Lưu Bang dự Yến Hồng Môn định kể tội chống đối và giết chết. Khi Lưu Bang đến hội, Phàn Khoái và Trương Lương đi theo hộ tống. Đến nơi, ông được lệnh ở ngoài, chỉ có Lưu Bang và Trương Lương vào dự tiệc.
Phạm Tăng thấy Hạng Vũ không quyết đoán giết Lưu Bang, bèn sai Hạng Trang múa gươm làm trò vui để nhân tiện đâm Lưu Bang. Hạng Bá là bạn Trương Lương, không nỡ giết Lưu Bang nên đứng dậy múa gươm che đỡ, nhưng Lưu Bang vẫn gặp nguy. Trương Lương vội ra gọi Phàn Khoái vào cứu.
Phàn Khoái mang kiếm, cắp khiên bước vào cửa viên môn. Vệ sĩ cầm giáo chéo nhau muốn cản không cho vào, ông cầm ngang cái khiên gạt ra, vệ sĩ ngã lăn ra đất. Phàn Khoái liền vào, vén màn đứng, trợn mắt nhìn Hạng Vũ, Hạng Vũ giật mình chống kiếm quỳ nhổm dậy. Khi hỏi ra biết ông là tướng của Lưu Bang, Hạng Vũ liền sai lấy rượu thịt cho ông. Ông đứng ăn uống tại chỗ, một tay vẫn cầm gươm thế thủ rồi nói với Hạng Vũ:
Vua Tần lòng lang dạ thú giết người nhiều không kể xiết, trị tội người như sợ không kịp. Thiên hạ đều nổi dậy làm phản. Vua Hoài Vương có giao ước với các tướng: "Ai phá được Tần, vào Hàm Dương thì phong vương". Ngày nay Bái Công là người đầu tiên phá được Tần, vào Hàm Dương, tơ hào không dám phạm, niêm phong các cung thất, đem quân vè đóng ở Bá Thượng để chờ đại vương đến. Bái Công sai tướng giữ cửa ải là chỉ để đề phòng bọn trộm cướp ra vào và những việc bất trắc mà thôi. Bái Công khó nhọc mà công to như vậy, nhưng vẫn chưa được phong thưởng gì! Nay đại vương nghe lời bọn tiểu nhân, muốn giết kẻ có công, tức là noi theo đừong lối nhà Tần đã mất! Tôi trộm nghĩ đại vương không nên làm như vậy!
Hạng Vũ chưa biết đáp ra sao, chỉ biết lệnh cho ông ngồi xuống. Một lát, Lưu Bang đứng dậy đi ra ngoài, nhân đó gọi Phàn Khoái ra. Hạng Vũ sai Trần Bình mời Lưu Bang vào. Lưu Bang lo lắng hỏi ông có nên đi khi chưa từ biệt hay không. Phàn Khoái nói:
Làm việc lớn thì không để ý đến những điều vụn vặt; làm lễ lớn không câu nệ những điều nhỏ. Nay người ta là dao là thớt, ta là cá là thịt, từ biệt làm gì?
Lưu Bang bèn ra đi. Hai người thừa cơ trốn thoát, nhờ Trương Lương dùng kế biện bạch giữ chân quân Hạng Vũ.