Quan Thanh
Chương 401 : Mặt mũi của ông tính cái gì?
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Điện thoại do Ngô Quốc Cẩm gọi tới. Ngô Quốc Cẩm tìm hắn làm gì, An Tại Đào biết rõ trong lòng, đơn giản là vì van xin hộ cho Trịnh Lan và Lô Tuấn mà thôi. Đương nhiên, hoặc là lo lắng chuyện tình náo loạn lớn, sẽ liên lụy ra một Phó Chủ tịch thành phố đại nhân như lão.
Giữa trưa Ngô Quốc Cẩm và Giải Vân mời cơm, An Tại Đào vốn không muốn đi, sau nghĩ lại, UBND thành phố lập tức sẽ mời Chủ tịch thành phố dự họp nghiên cứu chuyện công ty Than - Khí ga Phòng Sơn xây dựng công ty tập đoàn, ở thời khắc mấu chốt này, mình không thẻ không cho Ngô Quốc Cẩm vài phần mặt mũi, cũng bớt việc gã làm trái lại mình trong cuộc họp.
Không sợ thì không sợ, nhưng cuối cùng cũng là một chuyện phiền toái.
Thật ra, An Tại Đào vốn không có tính toàn hoàn toàn đánh chết Trịnh Lan và Lô Tuấn. Nếu Ngô Quốc Cẩm nguyện ý đứng ra, vậy liền biết thời biết thế cho gã một mặt mũi không mất tiền.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Trịnh Lan và Lô Tuấn "yên tĩnh" như vậy, không tạo ra phiền toái cho hắn. Nếu không, hắn sẽ không nhân nhượng.
Hai năm gần đây, rất nhiều chỗ ăn chơi và khách sạn mọc lên như nấm trong trung tâm thành phố Phòng Sơn, bữa tiệc lớn đồ ăn từ nam tới ắc thậm chí là Trung Quốc và Phương Tây. Bay trên trời, bơi trông nước, đi trên mặt đất, thậm chí là mọc trên cây…Chỉ có người không thể tưởng tượng được, không có gì người không ăn được.
Tiệm rượu "Vùng sông nước Giang Nam".
Tên như ý nghĩa, đây là một khách sạn tràn đầy phong tình đặc sắc vùng sông nước Giang Nam, không chỉ phong cách trang hoàng nồng đậm phong cách vùng sông nước, quan trọng là nữ nhân viên phục vụ đều thanh tú lung linh, nghe nói đều là em gái dùng lương cao thuê từ nông thôn Giang Nam, thu nhập không kém thành phần tri thức bình thường.
Cho nên khách rượu tới khách sạn này ăn cơm, đa số là hướng tới những cô gái nũng nịu vùng sông nước Giang Nam này. Đương nhiên, phần lớn là người tiêu bằng của công và người giàu có, bởi vì chi phí của "Vùng sông nước Giang Nam", tại khu vực Phòng Sơn mà nói tuyệt đối là đứng đầu, người bình thường căn bản không tiêu phí nổi.
Lúc An Tại Đào tới cửa "Vùng sông nước Giang Nam", đã hơn 12h trưa một chút. Lúc này, đám khách rượu tới nơi này ăn phần lớn đã vào phòng riêng xa hoa, những cô gái Giang Nam thanh tú như nước bắt đầu phục vụ nâng ly cụng chén.
Trịnh Lan và Lô Tuấn lo lắng chờ ở cửa.
An Tại Đào chậm rãi xuống xe, đi nhanh tới chỗ hai người.
Trịnh Lan và Lô Tuấn vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười tới nghênh đón:
- Chủ tịch thành phố An, vừa rồi chúng tôi còn lo lắng ngài tìm không thấy chỗ, chuẩn bị phái lái xe tới dẫn đường cho ngài!
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười, thản nhiên liếc Trịnh Lan và Lô Tuấn một cái, vươn tay ra bắt tay hai người:
- Lái xe của tôi biết được. Sao lại gặp hai vị ở nơi này? Hai người đây là?
An Tại Đào biết rõ còn hỏi.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Ngô mời Chủ tịch thành phố An ăn cơm, gọi hai người chúng tôi tới tiếp khách.
Trịnh Lan xấu hổ cười nói, An Tại Đào liếc vào trong khách sạn, đột nhiên cười:
- Cục trưởng Giải có tới không?
Lô Tuấn máy động trong lòng, chợt hiểu được An Tại Đào bất mãn Giải Vân không tới nghênh đón hắn. Tuy rằng Giải Vân là Cục trưởng Cục chủ quản cấp trên, nhưng An Tại Đào cũng là trợ lý Chủ tịch thành phố, còn là ủy viên Thành ủy, lúc trước lại từng là Bí thư Thành ủy Quy Ninh, về tình về lý, Giải Vân đều nên ra cửa đón.
- Cục trưởng Giải đang nói chuyện với Chủ tịch thành phố Ngô, ha ha.
Lô Tuấn bật cười, vội vàng mang theo An Tại Đào đi tới phòng bao.
Trong phòng bao, Giải vân quả nhiên đang uống trà nói chuyện với Ngô Quốc Cẩm. Thấy An Tại Đào đẩy cửa tiến vào, cho dù trong lòng không muốn, nhưng Giải Vân vẫn lập tức đứng dậy cười nói:
- Chủ tịch thành phố An tới rồi!
Ngô Quốc Cẩm đang kéo gần tình cảm với nhân viên phục vụ, nói một số lời tư mật, đang chuẩn bị kéo cô gái này vào lòng mình chà đạp một phen, đột nhiên nghe nói An Tại Đào không nể tình ngang nhiên rời đi, Ngô Quốc Cẩm tức giận tới tái mặt rồi.
Ngô Quốc Cẩm oán hận mà buông tay nhân viên phục vụ ra, nắm lấy di động gọi qua cho An Tại Đào. Khi điện thoại thông, Ngô Quốc Cẩm đè ép lửa giận, trầm giọng nói:
- Đồng chí Tiểu An, sao rượu chưa tận hứng cơm chưa ăn, đã bước đi rồi? Ồ, chút mặt mũi như vậy cũng không cho tôi sao?
Lúc nhận được điện thoại của Ngô Quốc Cẩm, An Tại Đào đã rời khỏi Vùng sông nước Giang Nam, đang trên đường trở về. Hắn ngồi trên xe, thoải mái nằm xuống. Thấy An Tại Đào tiếp điện thoại, Hoàng Thao còn cố ý giảm tốc độ xe, lái thật sự ổn định.
- À, Chủ tịch thành phố Ngô, ngại quá, không thắng được lực rượu! Tôi uống nhiều, rất khó chịu, trở về trước nghỉ ngơi một lát... À, hôm nào tôi lại mời Chủ tịch thành phố Ngô ăn cơm.
An Tại Đào bật cười ha ha.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng không có bất luận "khiên tốn" gì của An Tại Đào, lửa giận trong lòng Ngô Quốc Cẩm bùng lên, lão phun ra một ngụm tức giận, cười lạnh nói:
- An Tại Đào, cậu đừng có không hiểu quy củ như vậy!
- Quy củ? Quy củ gì? Lời này của Chủ tịch thành phố Ngô là có ý tứ gì?
An Tại Đào cũng cười lạnh. Hắn thật không ngờ Ngô Quốc Cẩm lại thực sự trực tiếp đổi mặt trong điện thoại.
- ...
Đầu bên kia, Ngô Quốc Cẩm thở hổn hển, mặt đỏ tai hồng, tay run lên, một câu cũng nói không nên lời.
Có vài lời vốn không thể nói ra, để Ngô Quốc Cẩm nói ra miệng như thế nào?
Khóe miệng An Tại Đào bĩu ra:
- Chủ tịch thành phố Ngô, còn có gì chỉ giáo? Không có chuyện gì, tôi liền cúp máy.
Nói xong, An Tại Đào cúp điện thoại di động, tùy tay ném qua một bên xe.
- Tốc độ nhanh hơn, chúng ta quay về công ty, buổi chiều tôi còn muốn mở hội đàm với vài lãnh đạo xí nghiệp cấp dưới.
An Tại Đào khoát tay áo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hoàng Thao đáp lại, nhấn mạnh chân ga xe Audi chạy như bay.
"Lửa giận" của Ngô Quốc Cẩm không có gợn lên bất cứ ngọn sóng nhỏ tí tẹo nào trong lòng An Tại Đào. Trong mắt, ngay cả làm đối thủ của hắn Ngô Quốc Cẩm cũng không có tư cách, hắn lười tốn tâm sức trên người Ngô Quốc Cẩm.
Hắn hơi nhắm mắt lại, bắt đầu cân nhắc phương án an bài công nhân vieenn chức mình vừa nghĩ tới.
Có thể nói, An Tại Đào đến khí than Phòng Sơn có hai nhiệm vụ lớn, một là cứu vớt khí than Phòng Sơn ra khỏi khốn cảnh, nhiệm vụ còn lại chính là an bài hơn 700 công nhân viên bị mất việc này. Chỉ cần hoàn thành hai nhiệm vụ lớn này, hắn liền có thể thành công lui thân.
Nhưng lời này nói thì dễ, làm lại khó. Hơn 700 công nhân viên, đã gần nhân số một doanh nghiệp nhà nước bậc trung, nếu muốn an bài số lượng lớn công nhân viên như vậy, An Tại Đào tương đương phải sáng tạo ra một xí nghiệp bậc trung có công ăn việc làm, nói dễ hơn làm.