Quan Thanh
Chương 419 : Lửa giận của Trương Hân (2)
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
An Tại Đào tung ra câu vui đùa, đồng thời cũng là vì giảm bớt vướng mắc vô hình nào đó giữa hai người. An Tại Đào là hy vọng Quý Mộng Khiết từ chức đến Yến Kinh giúp đỡ Hạ Hiểu Tuyết, không chỉ là suy xét giúp bà xã "giảm áp lực", đồng thời hắn còn có điều mượn dùng đối với Quý Mộng Khiết
Toàn diện thay đổi chế độ khí than Phòng Sơn và vận tác tập đoàn hóa vô cùng cấp bách, rồi thêm dự án mới, việc sắp xếp công nhân viên chức làm việc cũng rất rườm rà. Ở phương diện này, Lý Kiệt tuy rằng có khả năng nhưng dù sao cũng không chuyên nghiệp, thời gian tiếp xúc ngành sản xuất khí đốt gas quá ngắn, nhưng Quý Mộng Khiết là người chuyên nghiệp, là chuyên gia trong phương diện này.
An Tại Đào hy vọng Quý Mộng Khiết trước khi đến Yến Kinh, giúp hắn làm việc trong một thời gian trước, làm nhân vật cố vấn cho Công ty Than - Khí ga Phòng Sơn. Đương nhiên, tiền lương là do Hạ Hiểu Tuyết gánh vác. Thời gian cũng sẽ không quá dài, cũng chỉ trong mấy tháng mà thôi.
Quý Mộng Khiết sắc mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn An Tại Đào một cái, nhưng không để ý đến hắn, ngược lại chủ động hướng Hạ Hiểu Tuyết cười nói,
- Chủ tịch Hạ, khi nào thì rời khỏi Lam Yên? Khi đi, tôi sẽ đến tiễn
Hạ Hiểu Tuyết cười cười, kéo tay Quý Mộng Khiết cười nói,
- Tổng giám đốc Quý, chúng ta vừa gặp liền hợp ý, ngày mai nếu có thời gian, chúng ta cùng ra ngoài uống cà phê tâm sự, chúng tôi chuẩn bị ngày mốt đi!
Tiễn bước ba người Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào cùng với Hàn Cổ, Quý Đức Lỗ đứng ở trước mặt Quý Mộng Khiết, cúi đầu nói
- Tiểu Khiết, con gái bí thư Hạ tới tìm con làm gì?
- Ồ, cô ấy muốn con từ chức đi Yến Kinh, giúp cô ấy quản lý tập đoàn An Hạ, nói là cho con điều kiện, là chức vụ Tổng giám đốc điều hành tập đoàn An Hạ, lương một năm 400 ngàn, một căn hộ ba phòng và một chiếc xe Yến Kinh, đương nhiên còn có một chút phúc lợi vv
Quý Mộng Khiết cười cười.
Quý Đức Lỗ cả kinh, 400 ngàn một năm, vào năm 2003 là một khoản thu nhập rất rất cao, Quý Mộng Khiết vất vả làm việc ở Lam Yên một năm cũng không tới 100 ngàn, thu nhập thoáng chốc tăng lên mấy lần. Hơn nữa nhà ở và xe cùng với triển vọng phát triển rộng lớn, đây đối với Quý Mộng Khiết mà nói quả thực chính là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống
Quý Đức Lỗ dừng một chút,
- Tiểu Khiết, điều kiện này rất tốt đấy, tập đoàn An Hạ và tập đoàn dầu mỏ Long Đằng, ba cũng nghe nói qua. Là công ti lớn trong nước, con có thể tới đó là rất thích hợp. Cho dù là làm vài năm về hưu, cũng đáng
- Hơn nữa. Bí thư Hạ để Hàn Cổ đưa cô ta đến… Tiểu Khiết, ba cũng không thể không nể mặt mũi bí thư Hạ
Ngẫm nghĩ một chút, Quý Đức Lỗ lại thở dài một tiếng
- Ban tổ chức cán bộ Thành ủy mới tìm ba nói chuyện. Để ba đi Mặt trận Tổ quốc làm Phó chủ tịch. Tiểu Khiết, con mau đáp ứng đi, cùng con gái bí thư Hạ tạo quan hệ cho tốt, nói không chừng tiền đồ tương lai của ba trông cậy vào con
-Con vẫn chưa đáp ứng đâu, con chỉ đáp ứng với cô ấy là sẽ suy xét
Quý Mộng Khiết đột nhiên kinh ngạc nói
- Ba, sao tự dưng để ba tới Mặt trận Tổ quốc thế? Có phải để lại vị trí cho người phía dưới không!
Lời Quý Mộng Khiết có thể nói là nói trúng tim đen. Kỳ thật trong lòng Quý Đức Lỗ cũng biết rõ, chỉ là ông ta không chịu thừa nhận mà thôi.
Nghe con gái nói như vậy, sắc mặt Quý Đức Lỗ bỗng tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi chà chà chân, oán hận nói
- Con bà nó đúng là chuyện này!
Thấy người cha luôn tao nhã, nay ở trước mặt mình nói lời thô tục, Quý Mộng Khiết trong lòng thở dài, biết chuyện này đối với Quý Đức Lỗ đả kích rất lớn. Liền âm thầm trong lòng quyết định chủ ý. Ngày mai cho dù là mặt dày mày dạn, cũng tìm tới Hạ Hiểu Tuyết, xem có thể dàn xếp một chút hay không, tìm đường ra cho Quý Đức Lỗ
Mà vào lúc này, Phòng Sơn đã xảy ra một chuyện lớn
Vào đêm ngày mùng sáu, tại cổng đợi của nhà ga, đội viên dân phòng phát hiện được một tên trộm đang lén lút.
Tên trộm bị bắt thú nhận rằng đêm nay y đột nhập được vào ba căn nhà trong tiểu khu, trong đó hai nhà là tay không ra về. Người tại đồn công an khiếp sợ khi phát hiện rằng số tiền tên trộm này trộm được không ngờ là một số tiền rất lớn.
Khi thẩm vấn tại đồn công an, mọi người lại phát hiện được nhà mà tên trộm này đột nhập vào chính là nhà của Chủ nhiệm Ủy ban xây dưng thành phố Phòng Sơn Tôn Chính Quân. Tiền mặt là trộm được trong phòng sách. Bởi vì đây là một số tiền lớn nên suốt đêm chuẩn bị ngồi xe lửa rời khỏi Phòng Sơn. Do đó biểu hiện có chút kích động, khiến cho đội viên dân phòng chú ý.
Đồn công an không dám chậm trễ, lập tức báo cáo cho Cục công an thành phố Phòng Sơn. Lãnh đạo thành phố lại làm báo cáo cho lãnh đạo có liên quan nhưng chuyện này rốt cuộc lại bị đè ép xuống dưới.
Nhưng chuyện như vậy làm sao có thể đè ép được? Ngày hôm sau, tin tức nhà Chủ nhiệm Ủy ban Xây dưng bị trộm đột nhập lấy đi không ít tiền đã bắt đầu lan truyền khắp Phòng Sơn.
Nếu chỉ là tin tức nhỏ thì khi lan truyền nó cũng như khói mây mà trôi đi mất. Nhưng tin tức này là do phóng viên báo chiều Phòng Sơn lan truyền ra ngoài khiến cho dư luận cảm thấy nghi ngờ.
- Không ngờ lại là vụ cướp có kế hoạch, người bị hại lại có thân phận đặc biệt và liên quan đến tiền mặt. Đến nay vẫn là đề tài bàn tán của nhân dân thành phố Phòng Sơn. Vào rạng sáng ngày mùng sáu, bọn trộm cắp đột nhập vào nhà của Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố Phòng Sơn Tôn Chính Quân. Điều kỳ lạ chính là, khi kẻ bị tình nghi phạm tội bị bắt quy án, thu được số tiền bị trộm cắp nhưng cảnh sát lại tỏ vẻ không rõ ràng lắm có bao nhiêu tiền bị trộm.
- 3h chiều ngày mùng 7, tại phòng Công tác chính trị cục Công an thành phố Phòng Sơn, một cảnh sát nhân dân phát biểu rằng, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dưng Tôn Chính Quân xác thực nhà bị bị trộm nhưng lại không biết là bị trộm bao nhiêu tiền. Cho nên người cảnh sát nhân dân đó đã đến văn phòng khác xin ý kiến chỉ đạo của lãnh đạo có liên quan. Vài phút sau, người cảnh sát nhân dân đó tay cầm thẻ công tác của phóng viên quay trở lại văn phòng và nói rằng: "Cụ thể vụ án thì chúng tôi không thể nói. Các người cứ đến Ban tuyên giáo trước đi".
"Chúng tôi không nghe nói qua sự việc này. Các người từ chỗ nào lại có được tin tức này?" Khi phóng viên đến Ban tuyên giáo Thành ủy, nhân viên xử lý công tác ngoại giao Mao Lỵ với vẻ mặt kinh ngạc, sau khi xin chỉ thị xong thì lại nói: "Sự việc liên quan đến cán bộ lãnh đạo, chúng tôi không thể phối hợp".
- 4h30 chiều, phóng viên lại đến Ủy ban Kỷ luật thành phố Phòng Sơn. Tiếp đãi phóng viên, một nhân viên công tác tên họ Trương đã nói cho phóng viên biết, trước mắt thì Ủy ban Kỷ luật thành phố còn chưa nhận được bất luận đơn tố cáo nào của Tôn Chính Quân. Cho nên lãnh đạo cũng không yêu cầu điều tra.
An Tại Đào trên đường trở lại Phòng Sơn đã đọc được bản tin đăng trên báo chiều Đông Sơn. Tờ báo phát hành vào buổi sáng, khi xuất phát hắn thuận tay mang theo từ Hạ gia, mục đích giết thời gian trên đường đi.
Hạ Hiểu Tuyết bởi vì công việc quá bận. Vì chuyến thăm gia đình này mà cô rời khỏi Yên Kinh hơn nửa tháng nay. Công ty bên kia cứ một ngày là gọi điện thoại thúc giục cô quay về. Không biết làm sao hơn, Hạ Hiểu Tuyết chỉ có thể mang theo trợ lý và hai người vệ sĩ từ Lam Yên trực tiếp đáp máy bay đi Tân Thành, từ đó lại chuyển máy bay đi Yên Kinh.
Về phần Quý Mộng Khiết, cô đã đồng ý chuẩn bị tất cả thủ tục từ chức. Mười lăm tháng giêng sẽ đến Yên Kinh ký hợp đồng với tập đoàn An Hạ, chính thức nhậm chức Tổng giám đốc điều hành kiêm Chủ tịch công ty trong nước của tập đoàn An Hạ với mức lương không dưới một triệu tệ một năm.
Đương nhiên, trước khi chính thức đến làm việc tại tập đoàn An Hạ, Quý Mộng Khiết cần đến Phòng Sơn trước, làm công tác cố vấn cho An Tại Đào một thời gian. Đây là kết quả thương lượng của Hạ Hiểu Tuyết và Quý Mộng Khiết.
Để có được điều này, Hạ Hiểu Tuyết đã năn nỉ cha mình làm công tác cho cha của Quý Mộng Khiết là Quý Đức Lỗ. Nếu Hạ Thiên Nông đồng ý thì việc Quý Đức Lỗ đến Mặt trận tổ quốc sẽ không có vấn đề gì. Còn về phần sau này có thăng quan tiến chức hay không thì còn phải xem giữa Quý Mộng Khiết và Hạ Hiểu Tuyết nữa.
An Tại Đào một mình rời khỏi Lam Yên về lại thành phố Phòng Sơn. Hai nhân viên lái xe lái hai chiếc xe Mercedes Benz màu đen rời đi. Một chiếc sẽ để cho An Tại Đào dùng ở Phòng Sơn. Một chiếc sẽ dùng ở Yên Kinh.
"Số tiền bị mất cắp của Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố chính là một phong thư báo cáo".
Tiêu đề bài báo bắt mắt được đăng trên báo chiều Đông Sơn, ký tên là Đông Sơn đao khách. Trong bài báo, phóng viên dùng những lời nói sắc bén để lên án.
- Trong nhà cán bộ này tại sao lại có nhiều tiền mặt đến như vậy?
Đây chính là tiền hợp pháp sau nhiều năm tích góp hay là của những thành viên khác trong gia đình kiếm được? Số tiền lớn như vậy sao không gửi ngân hàng mà lại để ở nhà? Hy vọng Ủy ban Kỷ luật thành phố có thể cho quần chúng một câu trả lời hợp lý.
An Tại Đào đọc xong bài báo, không khỏi cười thầm. Hắn nghĩ đây không phải là quá rõ ràng sao? Số tiền đó, một cán bộ cấp Huyện cục lại có nhiều như vậy? Ngoại trừ tham ô nhận hối lộ thì còn con đường nào nữa.
Hắn trong lòng hiểu được, Ủy ban Kỷ luật thành phố điều tra hay không thì Tôn Chính Quân xem như xong rồi. Tối thiểu là con đường làm quan kết thúc.
Trong nhận thức của An Tại Đào thì Tôn Chính Quân là một người trẻ trung, thông minh, tháo vát. Nghe nói là bản lĩnh về lịch sử nhân văn rất cao, tài văn chương rất tốt. Còn có thể viết được thư pháp, trên quan trường Phòng Sơn có thể được xưng là một quan nho nhã.
Rõ ràng là lời chúc phúc nhưng lọt vào tai Trương Hân lại ẩn chứa vài phần châm chọc.
Trương Hân trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại thần sắc thản nhiên nói:
-Cảm ơn, cũng chúc Trợ lý An công tác thuận lợi, cát tường như ý.
Mọi người chậm rãi bước vào hội trường. Không biết là vô tình hay cố ý mà An Tại Đào và Trương Hân đồng loạt dừng ở phía sau.
Bí thư thành ủy Quy Ninh là Lý Nam cầm cặp tài liệu vội vàng đi tới, nhìn thấy An Tại Đào và Trương Hân thì cũng dừng bước chân lại.
Nhìn thấy Lý Nam, hai người vẻ mặt và thái độ tất nhiên là không giống nhau.
An Tại Đào mỉm cười vui mừng nhưng thần sắc cũng rất bình thản. Lú Đại Niên tuy rằng năng lượng lớn, là người bên cạnh Triệu lão, nhưng chung quy vẫn là người ngoài, nếu so sánh với Mạnh Cúc thì Lý Đại Niên căn bản không tính là gì cả. Bởi vì có Mạnh Cúc tồn tại, An Tại Đào và cha con Lý Đại Niên kết giao, từ đầu đến cuối đều duy trì mối quan hệ hữu hảo, bình đẳng.
An Tại Đào cố nhiên cần Lý Đại Niên, nhưng cũng không cần nịnh bợ ông ta.
Nhưng Trương Hân thì lại không giống. Trương gia ở Bắc Kinh có thể coi là nhân vật sô một, nhưng so sánh với Triệu lão thì căn bản không cùng một cấp bậc. Lý Đại Niên tuy rằng chỉ là một "Ngự dụng tổng quản", không có chức quyền cao, nhưng lại là tâm phúc bên cạnh Triệu lão, mười mấy năm nay được Triệu lão tín nhiệm, ân sủng không giảm. Chỉ cần như thế thì Trương gia cũng không dám chọc đến cây đại thụ Lý Đại Niên.
Cho nên, Trương Hân vừa thấy Lý Nam đến, khuôn mặt liền đổi sang vẻ nịnh nọt tươi cười. Ở toàn bộ Phòng Sơn này, có thể khiến cho Trương Hân như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Lý Nam.
Cho dù là đối mặt với Bí thư thành ủy Trương Bằng Viễn hay Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, Trương Hân đều duy trì vẻ cao ngạo của con nhà quyền quý. Nhưng ở trước mặt Lý Nam, y cũng chỉ như con hổ giấy, không dọa được ai.
-Bí thư Lý, xin chào, tết rồi có về Bắc Kinh không?
Trương Hân chủ động chào hỏi.
Nhưng Lý Nam lại chỉ mỉm cười gật gật đầu với y, sau đó bước qua, nồng nhiệt ôm An Tại Đào.
-Tiểu Đào, tết âm lịch nghe nói cậu ở Bắc Kinh, tôi vẫn muốn tìm cậu cùng nhau ăn bữa cơm.
Lý Nam cùng An Tại Đào thân thiết sóng vai đi vào hội trường.
Trương Hân như bị giội một gáo nước lạnh, sắc mặt đỏ lên, đầu vai run rẩy. Y âm thầm cắn chặt răng, trong lòng lại hiện lên một tia nghi vấn: "Sao An Tại Đào lại biết Lý Nam? Sao thái độ của Lý Nam đối với hắn lại thân thiết đến thế?"
Chỉ sợ Trương Hân vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được mối quan hệ tinh tế giữa Lý Nam và An Tại Đào. Là người cùng tuổi, hai người trước tiên là bạn bè. Bởi vì Mạnh Cúc tồn tại, hai người lại là có được lợi ích chính trị chung. Điểm cuối cùng, cũng rất quan trọng, đó là vị hôn thê của Lý Nam là Vân Thủy Dao đang là ca sĩ tạm thời của công ty ca múa nhạc Biệt Ngạn Danh Hạ, trước mắt đang trong quá trình đào tạo.
Đào tạo một người mới cần rất nhiều tiền. Điểm này Vân Thủy Dao hiểu được, Lý Nam hiểu được, An Tại Đào đương nhiên cũng hiểu được. Chỉ có điều loại "Hiểu được" này ai cũng sẽ không nói ra miệng.
Cho nên, trong lòng Lý Nam, thân phận của An Tại Đào khá phức tạp, vô cùng quan trọng.
An Tại Đào và Lý Nam tươi cười sóng vai đi vào hội trường. Lãnh Mai đang đứng trong hội trường, mặc nguyên bộ trang phục công sở màu đen, ra vẻ một vị quan bà. Cô nhìn xung quanh, thấy An Tại Đào và Lý Nam đi tới, bèn mỉm cười tiếp đón.
-Chào hai anh.
Lãnh Mai thần sắc vẫn thản nhiên, nhưng Lý Nam cũng đã hiểu tính tình của cô, cũng không chấp nhất thái độ của cô nữa.
-Xin chào Trưởng ban thư ký Lãnh.
Lý Nam mỉm cười, cũng không "đáp lễ" Lãnh Mai, khóe miệng phác một tia cười lạ lùng, liếc An Tại Đào, chỉ chỉ ra phía trước:
-Tôi ra phía trước chờ anh, tôi còn có chuyện phải nói với anh mà.
An Tại Đào gật đầu.
Trương Hân chậm rãi từ bên ngoài bước vào. Trong nháy mắt, y thấy trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Mai xuất hiện một tia dịu dàng. Nhưng nét dịu dàng này lại quấn quýt trên người An Tại Đào.
Lãnh Mai theo bản năng đưa tay lên phủi những tàn tro do ngọn đèn hai bên của hội trường rơi xuống trên vai An Tại Đào dù không thấy rõ lắm. Nồi giấm chua trong lòng Trương Hân sôi sùng sục.
Lãnh Mai và An Tại Đào cùng cười nói đi về phía trước, vô tình không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ ghen tức trên gương mặt dữ tợn của một người.
-Chủ tịch quận Trương, anh cảm thấy không khỏe sao?
Chủ tịch huyện Cốc Lan, Chu Lệ Lệ đứng dậy chào Trương Hân, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh:
-Đến đây, sắp họp rồi, ngồi cạnh tôi đây này.
Trương Hân lấy lại bình tĩnh:
-Được, cám ơn.
Trương Hân mặt mày u ám nhìn về bóng ba người phía trước. An Tại Đào ngồi giữa, Lãnh Mai ngồi bên trái, Lý Nam ngồi bên phải, ba người nhỏ to, không biết nói những gì.
Trên đài, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du đang tổng kết toàn bộ công tác tiến hành, xây dựng và triển vọng phát triển kinh tế của thành phố cả năm. Chuyện khiến Trương Hân càng khó chịu hơn là trong lúc tổng kết, Đông Phương Du còn nhắc đến tổ công tác công ty tập đoàn Than Khí Ga Phòng Sơn cùng với các nhân viên tổ chức công tác ở đó như là một ví dụ thành công của việc thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước.
Trương Hân thầm nghiến răng, thầm nghĩ mụ đàn bà lẳng lơ này chắc là có qua lại mờ ám với An Tại Đào rồi. Chợt nghĩ đến đây, Trương Hân cảm thấy tức giận vô cùng, y nhận thấy, cuộc sống của mình, cho dù là chuyện gì, chỉ cần dính tới An Tại Đào là tất cả đều hỗn loạn cả lên.
Thằng nhóc này xem mình là mục tiêu để ngắm bắn sao? Trương Hân theo bản năng siết chặt hai tay, dùng hết sức bóp chặt. Cho đến lúc đôi mày liễu của Chu Lệ Lệ bên cạnh nhíu lại, nhăn cả mặt, khẽ kêu lên một tiếng.
Lúc này Trương Hân mới bừng tỉnh, hóa ra không biết từ lúc nào, y đã nhanh chóng nắm chặt tay Chu Lệ Lệ, còn hai bàn tay thì không ngừng "vuốt ve" mấy cái trên hai đùi tròn lẳng của Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ năm nay ba mươi tuổi, vừa ly hôn xong. Trong lòng cô cũng vài phần hảo cảm với Trương Hân anh tuấn con ông cháu cha đến từ Bắc Kinh kia. Thực tế, phụ nữ như Chu Lệ Lệ, rất khó gặp được đàn ông có bối cảnh tốt, lại tuấn tú phong nhã như Trương Hân, mà địa vị cũng tương đương với cô. Tất nhiên Trương Hân là đối tượng đáng để Chu Lệ Lệ động tâm.
Thấy Trương Hân đột nhiên nắm chặt tay mình, còn sờ tay lên đùi mình "rất khiếm nhã" như vậy, đầu tiên Chu Lệ Lệ hốt hoảng, nhưng sau đó lại thầm vui mừng.
Y thích mình sao? Đôi mắt quyến rũ của Chu Lệ Lệ long lanh nhìn Trương Hân, khiến Trương Hân xấu hổ buông tay cô ra, cố hết sức nhích xa ra khỏi người cô, khiến cô không khỏi có chút thất vọng, liền giận dỗi khoanh tay, quay đầu sang một bên.
Chu Lệ Lệ cũng là một cô gái có nhan sắc chín muồi, hờn dỗi quay mặt đi, cũng thật là phong tình vạn chủng.
Trương Hân thấy vậy trong lòng cũng xao động. Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Mai thoắt ẩn thoắt hiện, Chu Lệ lệ trước mắt lại biến thành Lãnh Mai. Y không do dự nữa, bèn đưa tay luồn xuống lưng quần màu đen, xuống tận đôi chân thon dài của Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ gần như sắp hét lên hoàng hốt. Trong hội trường trang nghiêm đầy quyền lực, trên hội nghị báo cáo tình hình kinh tế toàn thành phố này, mà y dám...!