Quan Thanh

Chương 453 : Thí tốt giữ xe, tình trạng đột phát

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Tiền Nhất Bình không về nhà mà trực tiếp đến nhà của chị y, cũng là nhà của Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Cổ Vạn Tài.



Y tâm thần bất an, khi về nhà của mình cũng là hoang mang lo sợ, đứng ngồi không yên, chi bằng trực tiếp đến nhà chị để biết thêm tin tức từ Cổ Vạn Tài.



Tiền Nhất Bình trong lòng hiểu rất rõ. Xảy ra chuyện như vậy, Cổ Vạn Tài không thể không đếm xỉa đến. Ông ta chỉ có thể liều mạng đem hết khả năng của mình để làm chuyện này êm xuôi. Nếu không thì khi Tiền Nhất Bình xảy ra chuyện, ông ta sớm muộn gì cũng bị liên lụy.



Chị của Tiền Nhất Bình, Tiền Lệ khi đậu xe vào trong nhà thì thấy đứa em trai duy nhất của mình đang từ xa bước đến thì hô lên:



- Nhất Bình, sao em lại đến đây?



Tiền Nhất Bình cười khổ một tiếng:



- Chị, chúng ta vào nhà rồi nói sau. Một lời khó nói hết được.



Tiền Lệ nhíu mày, tưởng rằng em trai của mình đến đây là để tìm Cổ Vạn Tài bàn công việc hoặc vay tiền, nên cũng không để trong lòng, liền cùng với Tiền Nhất Bình bước vào trong nhà.



Nhìn thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc của em trai mình khi ngồi trong phòng khách, Tiền Lệ trong lòng nghi hoặc, nhíu mày hỏi:



- Nhất Bình, hôm nay em làm sao vậy? Có việc gì khó khăn à? Hay là cãi nhau với vợ? Hãy nói cho chị nghe đi.



Tiền Nhất Bình lắc đầu, liền vội vàng đem chuyện xảy ra nói cho Tiền Lệ biết. Tiền Lệ giật mình kinh hãi, khẩn trương gọi điện thoại cho Cổ Vạn Tài, nhưng mãi mà Cổ Vạn Tài vẫn không nghe điện thoại của cô.



- Sao lại thế này?



Tiền Lệ và Tiền Nhất Bình ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng Tiền Nhất Bình dâng lên một dự cảm không tốt.



Tiền Lệ liền gọi điện thoại đến văn phòng Cổ Vạn Tài, cũng không có ai nghe máy. Tiếp đó Tiền Lệ lại gọi điện thoại cho lái xe của Cổ Vạn Tài. Nhưng lái xe lại nói là sau khi tan tầm, Cổ Vạn Tài nói với y rằng tối nay ông ta có việc, sẽ tự mình lái xe. Cho nên lái xe cũng không biết Cổ Vạn Tài đi nơi nào.



Hai chị em trong lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không có cách nào khác. Tiền Lệ không gọi được cho Cổ Vạn Tài, còn Tiền Nhất Bình thì trong phòng khách cứ đi tới đi lui, hút thuốc không ngừng.



Trong phòng khách khói thuốc lập lờ khiến cho Tiền Lệ ho khan liên tục:



- Nhất Bình, em đừng hút thuốc nữa, sặc chết đây này. Em kiên nhẫn chút được không? Anh rể em chắc là có việc cần làm với người khác.



Vì sự việc chiều nay, Tiền Nhất Bình trong lòng cũng không thể nào tín nhiệm Cổ Vạn Tài. Y cười lạnh một tiếng:



- Em cũng mong như chị đã nói. Nhưng chị, chuyện này hoàn toàn là do Cổ Vạn Tài, nếu anh ấy mặc kệ em thì mọi người cũng đừng trách em trở mặt.



Tiền Lệ căm tức nhìn Tiền Nhất Bình:



- Em đúng là không có lượng tâm. Nếu như không có anh rể em thì em làm sao mà có ngày hôm nay? Mua nhà lớn, mua xe xịn, lại còn vào cơ quan ngôn luận Tỉnh ủy làm việc, em còn muốn gì nữa?



Hơn 7h tối, Cổ Vạn Tài mới về nhà, cả người say khướt. Ngửi thấy mùi rượu, Tiền Lệ vừa tiếp nhận cặp xách của ông ta, vừa bất mãn nói:



- Lão Cổ, anh đi đâu vậy? Sao gọi điện thoại chỗ nào cũng không tìm thấy anh?



Cổ Vạn Tài cảm giác thật bực bội. Sau khi rời khỏi văn phòng của An Tại Đào thì liền tìm một quán rượu làm vài ly. Nhưng khi trong lòng có tâm sự thì càng uống rượu lại càng khó giải tỏa.



Ông ta trừng mắt nhìn vợ:



- Tôi còn có thể đi chỗ nào? Còn không phải vì em trai của cô sao? Tôi dường như chỉ ăn rồi lo giải trừ phiền toái mà họ Tiền các người gây ra mà thôi.



Cổ Vạn Tài ở cửa cởi giày, cũng không chú ý đến Tiền Nhất Bình đang ngồi trên ghế sofa, tiếp tục hùng hùng hổ hổ nói:



- Chó chết thật! Em trai của cô Tiền Nhất Bình thật là một tên không ra gì. Cần bản lĩnh thì lại không bản lĩnh. Nếu không phải có tôi che chở cho nó thì nó có thể lăn lộn trong Nhật báo Đông Sơn sao? Sớm đã bị người tra khai trừ rồi. Hai năm nay, dưới danh nghĩa của tôi cũng kiếm không ít tiền rồi.




- Chủ nhiệm An, thành thật xin lỗi. Tôi đang bị cách ly nên tạm thời không thể về làm việc, cũng như xin phép lãnh đạo.



An Tại Đào cười an ủi nói:



- Đồng chí Lâm Lâm, cô phải kiên cường lên chứ. Chống lại dịch Sars thì nơi nào cũng vậy thôi. Cứ cầm điện thoại, bất cứ lúc nào cũng phải liên lạc với chúng tôi. Đồng chí Lâm Lâm, tôi hy vọng cô có thể phát huy được tác phong của một cán bộ làm công tác xử lý giám sát.



- Được rồi, hãy chú ý đến sức khỏe, chú ý nghỉ ngơi. Bất cứ lúc nào cũng phải duy trì liên lạc. Lâm Lâm, lấy lại tinh thần mau, hỗ trợ Phó chủ tịch Lãnh làm tốt công tác tư tưởng quần chúng. Yên tâm đi, chỉ thoáng cái là xong thôi mà. Khi nào mọi người rời khỏi cách ly, chúng tôi sẽ tổ chức tiệc mừng công cho cô.



- Vâng, cám ơn lãnh đạo, tôi nhất định sẽ cố gắng. Lãnh đạo, Mai tỷ có chuyện muốn nói với anh.



Trương Lâm Lâm đưa điện thoại cho Lãnh Mai. Lãnh Mai dùng giọng điệu như không có việc gì nói:



- Lâm Lâm có em ở đây, lãnh đạo anh cứ yên tâm nhé.



- Tiểu Mai, em nhất định phải bảo toàn sức khỏe. Bất cứ lúc nào cũng phải coi trọng thân thể của mình. Có vấn đề gì thì lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, cho anh, biết chưa?



Do dự một chút, An Tại Đào mới vội vàng hỏi:



- Nơi phát hiện người bệnh có cách nhà em xa lắm không?



- Nhà đó ở lầu sáu, còn nhà em ở lầu ba. Lầu sáu đã di tản hết rồi, trước mắt không còn ai ở. Em nghĩ hẳn là không có vấn đề gì đâu.



Lãnh Mai nghe thấy trong giọng nói An Tại Đào có chút hoảng loạn, lo lắng thì cảm thấy trong lòng rất ấm áp:



- Em sẽ chú ý mà, anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.



An Tại Đào thở dài:



- Anh đang chuẩn bị đi Phòng Sơn. Nếu em cần gì thì anh sẽ mua cho em.



Những người đi Phòng Sơn đều đã tập trung dưới lầu. Nguyên là có năm người đi, An Tại Đào, Dương Hoa, Trương Lâm Lâm, Diêu Khải và Hoàng Hiểu Minh. Nhưng hiện tại Trương Lâm Lâm không thể đi được nên chỉ còn có bốn người.



An Tại Đào bước xuống lầu, nhìn mọi người rồi trầm giọng nói:



- Các đồng chí, đồng chí Trương Lâm Lâm vì bị đột ngột cách ly tại một khu chung cư, nên không thể trở về công tác với chúng ta. Đồng chí của chúng ta cũng đang phải đấu tranh chống lại căn bệnh dịch đang hoành hành, chúng ta ở đây cũng phải cố gắng công tác.



- Được rồi, mọi người lên xe, chúng ta đến Phòng Sơn



An Tại Đào ngồi ở vị trí lái xe, ba người Dương Hoa bước lên đằng sau.



An Tại Đào quay đầu lại nhìn Dương Hoa cười nói:



- Phó chủ nhiệm Dương, người của Phòng Sơn sẽ gặp chúng ta vào buổi chiều, Sáng nay chúng ta hãy đến nhà máy gia công khẩu trang mà quần chúng tố cáo đi.



Dương Hoa gật đầu, thở dài nói:



- Chủ nhiệm An, về việc nhà máy gia công khẩu trang, lần trước chúng ta cũng đã đưa cho người của văn phòng xử lý phòng Giám sát chất lượng và phòng Công thương Phòng Sơn manh mối. Phòng Công thương đã nói rằng đã có xét xử, nhưng hiện tại xem ra thì bọn họ chỉ làm cho có lệ.



An Tại Đào sắc mặt hơi có chút âm trầm, khoát tay nói:



- Chúng ta cứ đi rồi hãy nói.