Quan Thanh
Chương 454 : Sóng gió lại nổi
Ngày đăng: 01:44 20/04/20
Dương Hoa đáp ứng, vội vàng dùng di động liên hệ với phía Phòng Sơn.
An Tại Đào ngồi ở vị trí lái phụ, thần sắc âm trầm, yên lặng nhìn phía trước, tâm tình trở nên rất xấu. Lãnh Mai và Trương Lâm Lâm đột nhiên bị cách ly vì SARS, điều này khiến hắt lập tức chấn động: hóa ra không ngờ SARS cách mình gần như vậy… Đồng thời, hắn cực kỳ lo lắng cho sự an toàn của Lãnh Mai.
Tài xế im lặng lái xe, An Tại Đào im lặng ngồi phía trước, sau đó là hai người đi theo, Diêu Khải và Hoàng Hiểu Minh tổ đôn đốc cũng đều duy trì trầm mặc khác thường, cảm giác trong lòng đại khái cùng loại với An Tại Đào. Trương Lâm Lâm bị cách ly, lập tức khiến trong lòng người Phòng Giám sát căng như dây đàn: SARS… thật sự đã tới đây! Không phải nói giỡn…
Bên Phòng Sơn, người của Văn phòng UBND thành phố (tức Văn phòng tổ lãnh đạo chống SARS) đã đem thông báo Phòng Giám sát SARS Tỉnh ủy muốn tới thành phố kiểm tra công tác, báo cáo cho Chủ tịch thành phố Đông Sơn Du (tức tổ trưởng tổ lãnh đạo chống SARS Phòng Sơn). Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Đông Phương Du ngẩn ra, thầm nghĩ một chút, vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân.
- Alo, tôi là Tống Nghênh Xuân, chào buổi sáng, Đông Phương.
Tống Nghênh Xuân khẽ mỉm cười, nhấc điện thoại lên bắt chuyện với Đông Phương Du.
Đông Phương Du cười cười:
- Bí thư Tống, báo cáo công tác cho ngài. Văn phòng vừa mới nhận được thông báo, nói hôm nay Chủ nhiệm An Phòng Giám sát chống SARS Tỉnh ủy muốn dẫn đội tới thành phố chúng ta kiểm tra giám sát công tác chống SARS… Ngài xem?
Tống Nghênh Xuân biến sắc, thầm nghĩ êm đẹp tiểu tử này đột nhiên tới thành phố kiểm tra công tác giám sát SARS cái gì? Chẳng lẽ vừa mới trở thành người tâm phúc của Tỉnh ủy, đã muốn bắt đầu khai đao với Phòng Sơn, muốn khoe uy phong lãnh đạo Tỉnh ủy trước mặt ông? Hừ, chơi trò này với ông đây, cậu còn rất non!
Tống Nghênh Xuân lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Đây là chuyện tốt, điều này nói rõ lãnh đạo Tỉnh ủy coi trọng Phòng Sơn chúng ta. Đông Phương, như vậy đi, tôi sẽ không thích hợp ra mặt, dù sao cũng là công tác chống SARS thôi, ha ha, Chủ nhiệm An là lãnh đạo của thành phố chúng ta đi ra, cô là lãnh đạo cũ của cậu ta, vậy do cô và đồng chí Quốc Cẩm ra mặt tiếp đãi một chút, tốt xấu cũng là lãnh đạo Tỉnh ủy, chúng ta cũng không thể không cho vài phần mặt mũi!
- Mặt khác, cũng nói lại toàn bộ thành tích công tác và điển hình thực hiện của chúng ta… Tôi thấy có mấy đơn vị điển hình không tồi, có thể đề cử người của Phòng Giám sát Tỉnh ủy đi xem.
Tống Nghênh Xuân cười kết thúc "chỉ thị" của mình.
Nếu là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở bình thường của cơ quan Tỉnh ủy mang đối xuống kiểm tra công tác, ví dụ như Phó Giám đốc Sở phòng nào đó, thành phố Phòng Sơn chắc chắn chỉ đưa ra một Phó Chủ tịch thành phố tới tiếp đãi. Nhưng Văn phòng Tỉnh ủy lại khác, là cơ cấu quan trọng bên người lãnh đạo Tỉnh ủy, phía dưới không thể thờ ơ được, hơn nữa chuyện tình liên quan tới công tác chính trị hạng nhất là chống SARS, cho nên quy cách tiếp đãi liền cao hơn một chút, bày ra sự coi trọng của lãnh đạo thành phố Phòng Sơn đối với công tác chống SARS và sự tôn trọng đối với lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Được, Bí thư Tống, bây giờ tôi sẽ an bài tốt.
Đông Phương Du đáp ứng, đang chuẩn bị cúp điện thoại, thình lình nghe Tống Nghênh Xuân nói tiếp:
- Đông Phương à, chô Chủ tịch thành phố Lãnh cô cần phải duy trì liên hệ bất cứ lúc nào… Làm Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, cô ấy bị cách ly trong một tòa nhà, chuyện này khiến cho lãnh đạo Tỉnh ủy coi trọng, Lão Phùng Phòng Vệ sinh tỉnh mới gọi điện cho tôi, nhắc đến việc này.
An Tại Đào gật đầu cười nói với lái xe:
- Trực tiếp lái vào!
Nhưng xe chưa lái vào mấy chục mét, ngay chỗ cửa thôn, một ông lão vẻ mặt cảnh giác không biết xông ra từ nơi nào, một cánh tay còn đeo phù hiệu đỏ, khoát tay áo ngăn xe bus của An Tại Đào.
Lái xe bất đắc dĩ, đành phải lập tức giẫm phanh.
Ông lão lắc lư tiến tới, hắng cổ họng với Dương Hoa và An Tại Đào xuống xe:
- Mấy người làm gì? Tới thôn chúng ta làm gì?
An Tại Đào cười cười:
- Ông à, chúng tôi làm việc buôn bán, đến thôn mọi người mua khẩu trang...
Vừa nghe nói là mua khẩu trang, sắc mặt ông lão lập tức liền căng thẳng, đánh giá An Tại Đào và Dương Hoa từ trên xuống dưới:
- Mấy người tới từ đâu? Nghe ai nói chỗ chúng ta có khẩu trang?
Dương Hoa vội vàng tiến tới mỉm cười:
- Cụ ông, chúng tôi là bạn bè giới thiệu tới, ông xem có thể dẫn chúng tôi đi xem hàng hay không? Chúng tôi từ Yên Kinh, ngàn dặm xa xôi tới đây, cũng không dễ dàng, tốt nhất là nhanh chóng mua hàng, sau đó liền trở về.
Ông lão hoài nghi mà liếc xe bus phía sau hai người một cái:
- Xe này của hai người có thể chở bao nhiêu? Hai người...
Dương Hoa cười chỉ chỉ phía sau:
- Cụ ông, chúng tôi còn một chiếc xe, dừng ở giao lộ, nếu có hàng, chúng tôi có thể gọi đến bất cứ lúc nào.
Ông lão lại đề ra nghi vấn với An Tại Đào nửa ngày, lúc này mới đồng ý để xe dừng ở đây, An Tại Đào và Hoàng Hiểu Minh theo sau lưng lão, đi tới phía bắc thôn. Mà xa xa, thấy một người đàn ông trung niên cầm một chồng khẩu trang đứng ở dưới tàng cây hòe già.