Quan Thanh

Chương 468 : Sự lựa chọn quan trọng

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Đoàn báo cáo sau khi đạt được thắng lợi ở thành phố thì lại tiếp tục đến khắp nơi trong tỉnh Đông Sơn để diễn thuyết. Trạm thứ nhất chính là Tân Hải. Sau này An Tại Đào nghe nói, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Hải gần như là theo tiêu chuẩn tiếp đãi lãnh đạo Tỉnh ủy để tiếp đón đoàn báo cáo.



Không thể không nói, đây chính là chỗ kỳ lạ của Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu. Trước khi Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Chương lui về tuyến hai, bà là một nữ cường nhân mạnh mẽ, cứng rắn trong chốn quan trường. Nhưng khi Trình Nguyên Chương lui về tuyến hai, Lý Vân Thu dường như chỉ trong một đêm tính tình biến đổi, làm việc trở nên cẩn thận chặt chẽ hơn, trở thành một người cực đoan.



Không thể không nói, đây là nhân tính trong chốn quan trường.



Sau khi mất đi chỗ dựa vững chắc, Lý Vân Thu tất nhiên là không còn dám như trước. Tính cách quỷ dị mà người ta thường thấy trước đây lại trở nên bình thường.



Không đề cập đến Lý Vân Thu. Những ngày qua, giới truyền thông trong tỉnh Đông Sơn đã tuyên truyền những tấm gương anh hùng trong công tác phòng chống dịch Sars.



Báo chí mở chuyên bản, đài truyền hình cũng làm tiết mục chuyên đề. Là cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy, Nhật báo Đông sơn còn đăng một bài báo dài hai trang về các tấm gương anh hùng.



Trong đó, bài báo của giáo viên trường đại học Trung văn Đông Sơn với tiêu đề "Vượt qua dịch Sars, chim phượng hoàng đã hồi sinh", đã được Nhật báo Trung ương đăng lại trong hai ngày, còn được đăng trên trang web thông tấn xã chính phủ ở vị trí bắt mắt trong liên tiếp mấy ngày.



Ngày 8, những người bệnh cuối cùng đã chấm dứt việc trị liệu ở bệnh viện Yên Kinh, bình phục xuất viện trở về với xã hội. Hôm đó, bệnh viện Yên Kinh đã tổ chức một nghi thức chào tạm biệt, vui vẻ đưa tiễn những người bệnh cuối cùng trở về nhà.



Bởi vậy, cơn ám ảnh dịch Sars đã hoàn toàn tiêu tan. Công tác phòng chống dịch Sars trong toàn quốc đã toàn diện chấm dứt.



Cũng trong những ngày này, Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy cũng đang chuẩn bị giải tán, Buổi sáng, An Tại Đào lần cuối cùng đến nhà khách Nam Giao, nơi Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đang làm việc, chậm rãi hướng phòng mình đi đến, thấy mọi người đang yên lặng thu dọn đồ đạc của mình thì trong lòng không khỏi có chút buồn bã.



Mặc dù công tác với nhau không lâu, nhưng mọi người cũng đã có tình cảm với nhau. Và tình cảm này ngày một vững chắc. Khi phải chia tay, tâm tình mọi người đều có chút lưu luyến.



An Tại Đào đang muốn mở cửa phòng mình thì lại nghe phía sau truyền đến một tiếng gọi:



- Chủ nhiệm An!



An Tại Đào đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trương Lâm Lâm gương mặt hơi đỏ lên.



- Lâm Lâm, hãy mau thu dọn đồ đạc đi. Nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai chúng ta sẽ phải rời khỏi nhà khách Nam Giao đấy.



An Tại Đào cười nói.



Trương Lâm Lâm đôi mắt đỏ lên:



- Chủ nhiệm An, chúng ta phải chia tay nhau rồi.



An Tại Đào cười ha hả:



- Công tác xử lý giám sát vốn là nhằm vào phòng chống dịch Sars, chỉ là tạm thời thành lập, tất nhiên là phải có kết thúc, làm sao mà tồn tại mãi được. Haha, không cần phải thương cảm như vậy, chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau. Tuy rằng văn phòng giải tán nhưng mọi người cũng vẫn làm chung một chỗ mà.



Trương Lâm Lâm ảm đạm lắc đầu, muốn nói gì nhưng lại thôi. Cuối cùng quay đầu trở về văn phòng của cô và Dương Hoa.



Dương Hoa lẳng lặng đứng ở cửa, không nói gì nhìn An Tại Đào đẩy cửa bước vào, khóe mắt cũng có chút ươn ướt.



An Tại Đào bước vào trong phòng đứng một hồi, trong lòng cũng hơi chút cảm thán. Nhưng hắn chung quy là người tái sinh, cũng sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà khóc thương như phụ nữ. Không bao lâu sau, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, tất cả bỏ vào trong một cái túi xách bằng da.



Sau đó hắn thu dọn văn kiện ở trên bàn. Do dự một chút, hắn ôm lấy xấp văn kiện ra ngoài cửa, cao giọng gọi:



- Hoàng Hiểu Minh, cậu qua đây một chút.



- Tôi qua đây, Chủ nhiệm An!



Hoàng Hiểu Minh mặc một chiếc ao sơ mi ngắn tay màu vàng nhạt, vội vàng chạy đến, thở hổn hển:



- Chủ nhiệm An, anh tìm tôi có việc sao?



- Hoàng Hiểu Minh, cậu phân loại các văn kiện này, sau đó nói cho mọi người biết tất cả các văn kiện này không được tiêu hủy hoặc vứt bỏ. Toàn bộ đều phải được giữ lại. Chờ tôi xin chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy, sẽ chuyển giao cho phòng quản lý hồ sơ để lưu trữ.



An Tại Đào đưa xấp văn kiện cho Hoàng Hiểu Minh, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động của mình ở trong phòng. Hắn chậm rãi quay đầu vào, đoán là điện thoại của Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Tỉnh ủy Chu Liệt. Khi vừa cầm lấy điện thoại, quả nhiên là ông ta.



- Trưởng ban thư ký Chu, tôi An Tại Đào nghe đây.



- Haha, đồng chí Tại Đào, tôi mới từ chỗ Phó bí thư Ma về. Ý của lãnh đạo là nếu công tác phòng chống dịch Sars ở tỉnh đã đạt được thắng lợi thì chức năng xử lý giám sát cũng nên gạch bỏ. Đây vốn chỉ là kết cấu lâm thời. Tôi nghĩ mọi người cũng nên giải tán và sẽ trở về vị trí làm việc cũ, ý của cậu ra sao?



Chu Liệt giọng nói rất hòa hoãn, khẽ mỉm cười.



An Tại Đào trầm ngâm một chút, cũng cười nói:



- Vâng, chúng tôi xin phục tùng sự sắp xếp của tổ chức và của lãnh đạo Tỉnh ủy. Tuy nhiên, tôi có ba chuyện muốn báo cáo với Trưởng ban Chu một chút.



Chu Liệt cười ha hả:



- Đồng chí Tại Đào, có chuyện gì thì cứ nói. Tuy rằng Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đã giải tán, nhưng chúng ta vẫn cứ là người một nhà.



- Trưởng ban thư ký Chu, chuyện thứ nhất, tôi cho rằng, trong lúc dịch Sars hoành hành, mọi người thần kinh quá căng thẳng, ngày đêm tăng ca, làm liên tục cả mấy tháng trời, trên cơ bản đều ăn ở tại nhà khách Nam Giao, rất ít khi rời khỏi, nên sức khỏe có phần mệt mỏi. Tôi nghĩ là nên cho mọi người một tuần để nghỉ ngơi, để các đồng chí ấy có thời gian hồi phục sức khỏe. Không biết lãnh đạo có phê chuẩn hay không?



An Tại Đào trong phòng đi qua đi lại:



- Coi như là để mọi người về nhà, bù lại thời gian vắng nhà lúc trước cho người thân.



Chu Liệt cũng không có bất luận một chần chừ nào, quả quyết nói:



- Đây là thường tình của con người, không có vấn đề gì. Đồng chí Tại Đào, kỳ thật đây là chuyện nhỏ, cậu không cần phải quan tâm. Tôi sẽ cấp cho các đồng chí ở Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy một tuần để nghỉ ngơi.



Thấy Chu Liệt đồng ý, An Tại Đào cũng mỉm cười:



- Trưởng ban thư ký Chu, còn chuyện thứ hai thì hôm qua tôi đã nói với ngài rồi.



Chu Liệt ngẩn ra, chợt trầm giọng nói:



- Là chuyện trợ cấp à?
Đối với điều này, An Tại Đào tuyệt không muốn bỏ qua.



Nhưng nếu suy nghĩ về tiền đồ chính trị, thì từ Chủ tịch thành phố có thể lên thành Bí thư Thành ủy. Khoảng thời gian này ít nhất cần đến ba năm. Còn nếu muốn lên đến vị trí cao hơn thì cần thời gian lâu hơn.



Nhưng ở lại văn phòng Tỉnh ủy tiếp nhận chức của Chu Liệt thì lại khác.



Thứ nhất, chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy là một vị trí cũng rất hiển hách, tuyệt đối không thua gì một Chủ tịch thành phố cấp địa hay Bí thư Thành ủy. Thậm chí còn hơn chứ không kém.



Từ tình huống hiện tại mà nói, Chu Liệt qua tết âm lịch sẽ lên làm Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy. Mà sau khi An Tại Đào tiếp nhận chức vụ này, trong một năm nói không chừng có thể tiếp nhận chức Trưởng ban thư ký Tinh ủy, tiến vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một bước trở thành cán bộ cấp Thứ trưởng. Đối với con đường làm quan của An Tại Đào mà nói thì đây sẽ là một sự rút ngắn rất lớn.



Hai bên đều có lợi và hại. Cái trước thì căn cơ vững vàng, vả lại có thể làm quan tạo phúc nhất phương, phù hợp với tâm nguyện của An Tại Đào. Nhưng cái sau thì lại có cơ hội rất lớn. Đảm nhiệm chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy cũng có nhiều lợi ích thực tế.



Âu Dương Đan đẩy tách trà đến, cười khẽ nói:



- Tiểu Đào, dì cảm thấy hay là con ở lại Tỉnh ủy đi. Như vậy thì cha con có thể thường xuyên gặp mặt. Con ở lại Tỉnh ủy vài năm, tiền đồ vô lượng. Con xem, điều kiện của con bây giờ so với ba con trước kia tốt hơn rất nhiều.



- Nhân sinh thì con đường là không thể đi sai. Một khi đi nhầm thì có muốn quay đầu lại cũng khó. Nhất là con đường làm quan, một bước sai thì cả đời sai. Ý của ba và dì con đều chung một ý kiến, con hiện tại nên ở lại Tỉnh ủy thì cơ hội càng có nhiều hơn.



Trần Cận Nam trầm giọng nói.



An Tại Đào nhướng mày, giờ phút này, hắn quả thật là có chút do dự. Theo như lời của Trần Cận Nam nói thì con đường làm quan, khi đi sai một bước có muốn quay đầu lại cũng không được. Nếu có cơ hội mà bỏ lỡ thì sau này sẽ không còn cơ hội nào khác. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn



Cho nên, hắn phải rất thận trọng.



Ngồi ở sofa nhà Trần gia có đến hơn nửa tiếng, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, suy trước tính sau nhưng vẫn còn do dự.



Càng suy xét toàn diện thì càng khó quyết đoán.



Thật lâu sau, hắn cắn chặt răng, ánh mắt sáng ngời, âm thầm xấu hổ vì mình cứ lo được lo mất. Hắn lúc này mới tỉnh ngộ. Hóa ra xâm nhập vào kiếp sống quan trường, hắn dường như đã dần dần có thói quen, lấy ích lợi trước mà quên mất bản tâm của mình. Có chức vị thì làm, không có chức vị thì thôi.



Thiếu chút nữa mình đã đánh mất chủ định của mình rồi. An Tại Đào trong lòng hổ thẹn, cũng vì vậy mà thở phào một cái.



Nếu như mình làm không vì thăng quan phát tài thì cần gì phải so đo được nhiều hay ít. Nghĩ như vậy, An Tại Đào dần dần bình tĩnh trở lại.



Hắn mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn Trần Cận Nam:



- Ba, dì Âu Dương, con muốn đến Yên Kinh tạm thời rèn luyện giữ chức, đồng thời để chăm sóc Hiểu Tuyết luôn.



Trần Cận Nam nhíu mày, trầm giọng nói:



- Con quyết định như vậy à? Vậy thì ba không can thiệp quyết định của con, nhưng hy vọng con trong tương lai sẽ không hối hận.



- Ba, kỳ thật thì có rất nhiều thời điểm, con suy nghĩ rằng chúng ta là vì cái gì?



An Tại Đào chậm rãi đứng dậy:



- Con không biết người khác như thế nào, nhưng con biết mình phải làm như thế nào. Con ngay từ đầu đã nói rằng con muốn làm đến nơi đến chốn. Cái gọi là một lần làm quan tạo phúc nhất phương. Cho nên, con đến cơ sở sẽ tốt hơn và con cũng thích hợp ở đó.



- Kỳ thật, con ở lại văn phòng Tỉnh ủy thì đối với ba cũng không tốt.



An Tại Đào dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói.



Trần Cận Nam thở phào một cái, khoát tay nói:



- Được rồi, con cũng không còn là một đứa trẻ nữa. Hiện tại dù gì cũng là cấp lãnh đạo, con tự mình quyết định là tốt rồi. Ba chỉ hy vọng con có thể đi con đường đúng, tương lai sẽ không phải hối hận.



- Không oán tức là không hối hận.



An Tại Đào nhẹ nhàng nói. Trong giọng nói ẩn chứa sự cảm thán và hiểu rõ trần thế, khiến Âu Dương Đan ngồi ở một bên cũng phải sửng sốt quay đầu nhìn hắn.



Bốn ngày sau, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Đông Sơn đã chọn được danh sách các cán bộ cấp Phó giám đốc sở đến thủ đô để rèn luyện. Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã đích thân mang đoàn đáp máy bay đến Yên Kinh.



Đối với tin tức An Tại Đào đến thủ đô để rèn luyện, người của cơ quan Tỉnh ủy cũng không quá mức bất ngờ. Đám người Dương Hoa còn nghĩ rằng, An Tại Đào lần này được chọn vào thủ đô giữ chức là điềm báo trước được đề bạt. Sau khi kết thúc đợt rèn luyệt sẽ nhậm chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy, một năm sau sẽ kiêm nhiệm luôn chức Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Đây là kết quả mỹ mãn đến nhường nào.



Ngày 4 tháng 9, những xí nghiệp sản xuất giày trong nước đột nhiên bị cảnh thuế nước ngoài bắt đi. Tối đó, cảnh sát thuế vụ mang súng đến khu thương mại để tịch thu một khối lượng hàng lớn. Nghe được tin tức này, những chủ xí nghiệp toàn bộ đều nhanh chóng chạy đến hiện trường, hỏi thăm nguyên nhân, kết quả còn bị cảnh sát trong nước tịch thu hộ chiếu, trong đó có người có bị bắt giam vô lý. Sau khi có đại sứ quán can thiệp, những người này đóng tiền phạt rồi mới được ra về.



Theo hiểu biết, lần này đại bộ phận xí nghiệp bị bắt là đến từ Triết Châu. Trong đó đặc biệt công ty Nasdag là doanh nghiệp bị tịch thu hàng hóa nhiều nhất. Tính đến ngày 7 thì thuế cảnh còn cưỡng ép không cho phép chủ hàng đến gần nơi cất hàng. Ước chừng có bốn thùng hàng, gần cả chục ngàn đôi giày đã bị cảnh thuế trong nước lấy đi.



Sau khi sự kiện phát sinh, đại diện cho hiệp hội giày da Trung Quốc đã thành lập một tổ nhỏ và tập hợp được nhiều doanh nghiệp đại biểu. Công ty bị hao tổn nhiều nhất là xí nghiệp Nasdag Triết Châu Chủ tịch hội đồng quản trị Thái Nhân Thắng đã đến Bộ Ngoại giao quốc gia và Bộ Thương mại đề cầu cứu khẩn cấp.



Người phụ trách hiệp hội thuộc da Trung Quốc Vệ Đông Ninh và Thái Nhân Thắng đã cùng nhau đến lãnh sự quán của Bộ Ngoại giao quốc gia và Bộ Thương mại quốc gia Châu Âu để báo cáo tình hình.



Trước sự trình bày của Vệ Đông Ninh, Phó vụ trưởng bộ Ngoại giao Hoàng Tinh đã thay mặt chính phủ, nhất định sẽ đem hết toàn lực trợ giúp xí nghiệp giải quyết chuyện này, giúp cho tổn thất của xí nghiệp xuống mức thấp nhất, bảo vệ an toàn và tài sản của nhân dân trong nước.



Ngày 7, Bộ Thương mại quốc gia khẩn cấp định ngày hẹn đại diện của tham tán thương vụ ở Trung Quốc, yêu cầu bộ môn chấp pháp tăng cường đả kích những công ty kinh doanh bất hợp pháp, tránh việc những công ty này tiếp tục trở vào Trung Quốc, ngoài ra còn tiến hành điều tra và xử lý, mau chóng có câu trả lời cho phía bên kia.



Nhưng thật không ngờ là thái độ của nước kia lần này có vẻ phi thường cứng rắn.



Kỳ thật đây không phải là sản nghiệp giày Triết Châu ở nước ngoài xảy ra vấn đề. Từ tháng 3, kho hàng của thương nhân Triết Châu đột nhiên bị phát hỏa, thiêu đốt rất nhiều hàng hóa. Có rất nhiều người đi hôi của, khiến cho cửa hàng của thương nhân Triết Châu tổn hại rất nhiều.



Còn lần này, nhìn qua thì bối cảnh hiển nhiên là không đơn giản.



Nhóm người của An Tại Đào khi đến Yên Kinh cũng không có lập tức được sắp xếp công việc. Cho nên, mấy ngày qua An Tại Đào vẫn còn ở nhà tận hưởng thế giới hai người cùng với Hạ Hiểu Tuyết.



- Phóng viên đã từ hiệp hội giày da Trung Quốc có được thông báo. Sau khi sự kiện phát sinh, đại sứ quán của chúng ta đã hướng Bộ Ngoại giao và Bộ Ngoại vụ phát ra thông cáo can thiệp tình huống, yêu cầu đối phương phải trả lại tất cả các hàng hóa đã bị kê biên, công chính, khách quan xử lý việc này. Đồng thời, tham tán lãnh sự quán cũng khẩn cấp định ngày hẹn cán bộ Ngoại giao Nga để giáp mặt tiến hành can thiệp.



An Tại Đào đọc sự kiện về giày Triết Châu trên báo buổi sáng, âm thầm nhíu mày.