Quan Thanh

Chương 469 : Cương vị mới

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Về cảnh ngộ của ngành giày da vân vân Hoa Hạ, An Tại Đào trong kiếp trước cũng có nghe thấy. Tuy hắn không tìm hiểu sâu và chú ý đến chuyện này, nhưng hắn cũng biết, trên cơ bản, giày dép rẻ tiền Triết Châu không liên quan đến phong cách thương nhân trong nước.



Giày dép rẻ tiền Triết Châu nhanh chóng xâm nhập thị trường trong nước, dù đối với người Hoa Hạ, đây là mặt hàng giá rẻ, sức tiêu thụ rất cao, nhưng đối với thương nhân trong nước mà nói, đây là loại hàng có tính phá giá cực kỳ ác liệt, cạnh tranh vô cùng, chiếm giữ không gian sống của bọn họ.



Vì thế, mấy năm nay, thương nhân trong nước vẫn xem những người kinh doanh giày Triết Châu là oan gia. Đây là nguyên nhân có nhiều hành vi phạm tội nhắm vào giày Triết Châu như thế.



Đương nhiên, sau lưng các loại kiện cáo thương mại như thế cũng có nhiều bối cảnh sâu xa, như chính trị, như xã hội đen…



An Tại Đào xem xong tờ báo, cũng thuận tay ném sang một bên. Dù báo chí ồn ào huyên náo, có những người trong bộ Ngoại giao và bộ Thương mại, còn có hiệp hội các ngành sản xuất và thương nhân liên kết vì lợi ích của chính mình, còn không đến phiên những cán bộ bình thường như hắn quan tâm đến những chuyện này.



Nhưng có những thứ rất tình cờ, thế gian có nhiều chuyện rất kỳ lạ. Không phải là không thể, chỉ có con người không nghĩ ra được thôi.



An Tại Đào đến nằm mơ cũng không ngờ hắn có một ngày làm quan trong ngoại giao. Đang ở trong bếp nghĩ xem trưa nay ăn gì, chuẩn bị làm cơm trưa cho Hạ Hiểu Tuyết, hắn nhận được điện thoại, bảo hắn đến Bộ Ngoại giao trình diện, tạm giữ chức phó Chủ nhiệm văn phòng Bộ Ngoại giao, phối hợp xử lý công việc ngoại giao.



Nhận được thông báo này, An Tại Đào vô cùng ngạc nhiên, không hề có chút chuẩn bị tư tưởng. Bộ Ngoại giao sao? Đối với An Tại Đào mà nói, kiếp trước hay kiếp này, thì đây cũng là một lĩnh vực xa lạ. Hắn thật không ngờ chính mình có một ngày làm quan ngoại giao.



Quái đản! Sao có thể như vậy được? An Tại Đào gãi đầu, cười đau khổ, cảm thấy không thể tin nổi. Vốn ban đầu An Tại Đào định tới Ban Tuyên Giáo Trung ương tìm một chức quan nhàn tản cấp phó giám đốc sở. Sau đó rèn luyện thêm nửa năm thì quay về Đông Sơn. Nhưng sao đang yên lành lại gặp phải Bộ Ngoại giao chứ?



Thật ra, chuyện này là do ý của lãnh đạo cấp trên.



Giày Triết Châu trong nước liên tiếp gặp chuyện không may, càng lúc càng lớn chuyện, khiến cho các lãnh đạo cấp cao trong Quốc vụ viện chú ý. Lúc này, có một nhóm cán bộ cấp giám đốc sở từ Đông Sơn được điều đến Bắc Kinh. Trong nhóm này lại có An Tại Đào, là một người trẻ tuổi bình thường rất được các lãnh đạo yêu thích.



Sau này An Tại Đào mới biết được, ngày 6 tháng 7 năm trước, lúc hắn đến Yên Kinh tham gia đại hội khen thưởng các huyện tiên tiến trong nước vì đã đạt được huyện lên thành phố cho Quy Ninh, hắn "mạo hiểm" lên đài Chủ tịch tìm đúng là vị phó Thủ tướng Lý.



Ngày đó, mọi người đều nhìn lên đài Chủ tịch. Giữa hai vị lãnh đạo trung ương, đột nhiên xuất hiện một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn. Cảnh tượng này ngay từ đầu không khiến mọi người chú ý, nhưng sau đã bị rất nhiều phóng viên truyền thông chộp được. Một phóng viên Nhật báo kinh tế đã phản ứng rất nhanh, chụp được một bức ảnh giữa lúc An Tại Đào gần như ngồi xổm nói chuyện với ông Triệu và phó Thủ tướng Lý.



Ngày hôm sau, Nhật báo kinh tế đã đăng lên trang nhất một bức ảnh vô cùng rõ ràng: trên đài Chủ tịch, ông Triệu và phó Thủ tướng Lý, một người mỉm cười ký tên, người còn lại mỉm cười nhìn người thanh niên đang ngồi xổm. An Tại Đào ngồi giữa hai người họ, chỉ lộ ra một gương mặt anh tuấn đang tươi cười cùng với nửa bờ vai.



Bức ảnh chụp chấn động một thời trở thành đề tài của báo chí Hoa Hạ. Nhật báo kinh tế sau khi đăng bức ảnh này, đã trở thành một trong mười tin tức lớn gây xúc động nhất trong năm, trở thành quyền lực được bình dân hóa, là dẫn chứng của sinh thái chính trị, dân chủ văn minh.




Vu Kim Quang cũng kinh ngạc, nhủ thầm, thật đúng là trùng hợp.



-Này, này, cậu xem, đúng là trùng hợp. Khó trách người ta nói địa cầu quá nhỏ mà người Trung Quốc thì quá nhiều. Đi đến đâu cũng có thể gặp được đồng hương!



Vu Kim Quang mỉm cười bắt tay An Tại Đào:



-Tôi rời khỏi Tân Hải đã nhiều năm, vài năm mới có thể về thăm cha mẹ một lần. Sức khỏe cha mẹ tôi cũng không tốt lắm, nhưng không có thời gian về thăm, hổ thẹn trong lòng.



-Giám đốc sở Vu công tác vì nước, tôi nghĩ, ông bà ở nhà cũng sẽ thông cảm.



An Tại Đào mỉm cười, khẽ khàng rút tay khỏi tay Vu Kim Quang, đứng đó hàn huyên với anh ta.



Thấy hai người nhìn đồng hương, Chương Long khẽ ho khan hai tiếng:



-Kim Quang, cậu làm thủ tục nhận chức cho đồng chí An Tại Đào. Đồng chí Tiểu An, văn phòng của cậu, tôi đã dặn người trong văn phòng sắp ra phía trước một gian. Thế này đi, cậu cứ đi sắp xếp một chút. Chiều mai, trong bộ chúng ta tổ chức một cuộc họp cán bộ trung tầng cho tất cả mọi người làm quen với nhau một chút.



-Dạ được, Bộ trưởng Chương, ông bận quá, tôi xin về trước.



An Tại Đào kính cẩn cúi chào Chương Long, sau đó sóng vai với Vu Kim Quang ra ngoài.



Ngồi một lúc trong văn phòng của mình trong trụ sở sáng loáng của Bộ Ngoại giao, nhìn qua một ít tình huống liên quan của bộ, như danh sách lãnh đạo, cơ cấu tổ chức, chức năng cơ bản và thông tin, vào giữa trưa, An Tại Đào bắt chuyện với vài nhân viên trong văn phòng, rồi rời khỏi trụ sở Bộ Ngoại giao.



Hắn là cán bộ tạm thời, lại vừa mới đến, hơn nữa, công tác chủ yếu của hắn là hai ngày nữa đi nước ngoài, nên hắn không cần làm việc đúng giờ trong cơ quan Bộ Ngoại giao.



Mở chiếc Mercedes Benz đen bóng mà Hạ Hiểu Tuyết phái từ tập đoàn Long Đằng tới, vừa chạy khỏi tòa nhà Bộ Ngoại giao, An Tại Đào không nén nổi dừng xe lại, quay cửa kính xe xuống, ngoái đầu nhìn lại tòa nhà uy nghiêm cách đó không xa, trong lòng đầy cảm xúc: đời người đúng là kỳ lạ, trong nháy mắt, chính mình không ngờ có một văn phòng trong tòa cao ốc ấy, còn được giữ chức phó Chủ nhiệm trong Bộ Ngoại giao, còn hơn cả nằm mơ.