Quan Thanh

Chương 473 : Phó chánh văn phòng Bộ Ngoại giao An Tại Đào

Ngày đăng: 01:44 20/04/20


Hạ Hiểu Tuyết quả thật là công việc bề bộn.



An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc của cô vừa đọc báo vừa nhìn Hạ Hiểu Tuyết khẩn trương làm việc, âm thầm lắc đầu. An Tại Đào kỳ thật rất thích những người phụ nữ như một con chim nhỏ nép vào người chồng, ở nhà giúp chồng dạy con. Nhưng những người đàn bà bên cạnh hắn đều là những nữ cường nhân trong sự nghiệp.



Hơn một tiếng đồng hồ, Hạ Hiểu Tuyết mới giải quyết xong công việc. Bây giờ đã là ba giờ chiều, An Tại Đào lúc này mới thở phào một cái, cùng Hạ Hiểu Tuyết rời khỏi văn phòng của cô, chuẩn bị ra ngoài di dạo mua sắm, thuận tiện ở bên ngoài dùng cơm luôn.



Bởi vì hai người sống xa nhau nên An Tại Đào thật lâu rồi không có dẫn Hạ Hiểu Tuyết đi mua sắm. Hạ Hiểu Tuyết thật vất vả mới có được hắn bên cạnh lúc này, sao lại dễ dàng bỏ qua chứ? Phải bắt hắn đi với cô mới được.



Hạ Hiểu Tuyết thay một bộ trang phục bình thường, lại đeo thêm một chiếc kính râm, mái tóc đen nhánh búi gọn đằng sau, quả thật là nhìn rất khác. Cho nên khi rời khỏi công ty Long Đằng, các nhân viên đều không nhận ra, cô gái trẻ tuổi bình thường này, ngày thường chính là Chủ tịch hội đồng quản trị đoan trang cao quý.



Cũng khó trách người khác nhận không ra. Hạ Hiểu Tuyết giờ đây giống như một con chim nhỏ nép vào cánh tay An Tại Đào, cùng hắn nói cười sóng vai nhau ra khỏi công ty, chẳng còn là nữ cường nhân trong giới doanh nhân người Hoa, là nhân vật nổi tiếng ở Yên Kinh.



Hai người vừa rời khỏi tòa nhà, đang muốn đến bãi đậu xe thì một người thanh niên bước đến.



Ngô Tu Bằng vốn vẫn chờ An Tại Đào bên ngoài, vốn định cùng hắn nói chuyện, nhưng hiện tại thấy An Tại Đào bước ra cùng một người phụ nữ xa lạ, thần thái thân mật, lại nghĩ đến trước đây hắn có quan hệ mờ ám với Mộng Khiết thì lập tức cho rằng An Tại Đào muốn bắt cá hai tay, nên tức giận bước nhanh đến.



Y tiến lên, chặn phía trước An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết, trừng mắt nhìn An Tại Đào, cả giận nói:



- Sao anh lại là người như vậy? Tôi thật sự không hiểu anh là hạng người vô sỉ như thế?



An Tại Đào trong lòng bốc lên một cơn giận dữ. Nhưng với thân phận của hắn bây giờ thì không thể so đo cùng với Ngô Tu Bằng, liền lạnh lùng quét mắt nhìn y, trầm giọng nói:



- Anh đừng có ở đó nói hươu nói vượn, tránh ra mau.



- Anh là đồ vô sỉ!



Ngô Tu Bằng không sợ hãi, chỉ thẳng vào mặt An Tại Đào, tức giận đến bờ vai run lên.



Hạ Hiểu Tuyết mất hứng, kéo cánh tay An Tại Đào, cả giận nói:



- Anh là ai, sao lại đứng chặn trước mặt chúng tôi rồi chửi bới như thế? Anh tránh ra, nếu không thì tôi gọi bảo vệ đấy.



Ngô Tu Bằng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Hiểu Tuyết, rồi quay đầu căm tức nhìn An Tại Đào:



- Đồ vô sỉ, tôi không thèm quan tâm. Nhưng tôi không để cho anh làm tổn thương cô ấy, rời khỏi cô ấy.



Cho đến lúc này, An Tại Đào mới hồi phục lại tinh thần, đúng là cái tên tiểu tử này đã xem mình như một tên háo sắc. Hắn có chút không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng khi nghe Ngô Tu Bằng lại tiếp tục dùng chữ "vô sỉ" thì cơn giận cũng dần dần bốc lên trở lại.



- Tránh ra!



An Tại Đào đẩy Ngô Tu Bằng, nắm chặt tay Hạ Hiểu Tuyết bỏ đi, không thèm để ý đến y, cũng không lường trước cái tên Ngô Tu Bằng kia đang mất lý trí mà lao đến vung tay lên.



An Tại Đào không kịp đề phòng, nếu không theo bản năng mà né qua một bên thì cú đấm của Ngô Tu Bằng lao thẳng vào mặt của hắn. Mà ngay cả khi né tránh thì cú đấm cũng sượt qua hai gò má của hắn.



Một vài bảo vệ của tập đoàn Long Đằng thở hổn hển giữ chặt cái tên Ngô Tu Bằng đang thất thố kia. Hạ Hiểu Tuyết giận dữ, không chỉ trực tiếp báo cảnh sát mà còn gọi điện thoại cho Phó cục trưởng Lý của Cục công an thành phố Yên Kinh.



An Tại Đào không có bị thương, chỉ bị cú đấm của Ngô Tu Bằng khiến cho hai gò má có chút sưng đau mà thôi. Nếu không phải là do thân phận, nếu hắn không phải là một cán bộ lãnh đạo có cấp bậc thì An Tại Đào khẳng định là sẽ đánh cho tên tiểu tử này một trận ra trò.



Chồng của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng Hạ Hiểu Tuyết, cán bộ cấp Phó giám đốc sở An Tại Đào ở bên ngoài tòa nhà Long Đằng đã bị lưu manh tập kích khiến cho lãnh đạo cục Công an rất coi trọng. Phó cục trưởng cục Công an Lý đã gọi điện thoại cho Cục trưởng phân cục Lăng Dương Tôn Kiến phải đích thân xử lý việc này.



- Anh là từ đơn vị nào?



Một người cảnh sát nhân dân lên tiếng hỏi.



- Bộ ngoại giao!



Ngô Tu Bằng cắn chặt răng:



- Tôi muốn gọi điện thoại. Cục trưởng Chu của các người có ở cơ quan hay không? Tôi muốn gọi điện thoại cho Cục trưởng Chu.




Nói xong, An Tại Đào chủ động bắt tay mọi người, rồi sau đó đi ngang qua người của vợ chồng Ngô Kiến Quốc.



Phòng Sơn



Tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn.



Chủ tịch tỉnh muốn dẫn đoàn lãnh đạo tỉnh đến công ty để khảo sát điều tra nghiên cứu, đối với công ty mà nói thì đây là một vinh dự rất lớn, và là công tác quan trọng nhất của công ty từ lúc chuẩn bị xây dựng cho đến nay.



Lý Kiệt cũng không phải là thằng ngốc. Sau khi biết được tin tức này từ nhân viên của Ủy ban nhân dân thì trong lòng khiếp sợ rất nhiều. Y biết rằng đây chính là kết quả của hành động sau lưng của An Tại Đào, để bảo đảm vị trí của y không bị lung lay.



Nhưng Lý Kiệt sau khi nghĩ thông suốt thêm một nấc nữa thì trong lòng càng thêm khiếp sợ và kính sợ. An Tại Đào rốt cuộc sao lại có được năng lượng lớn như vậy? Quen biết An Tại Đào đã lâu, đi theo hắn làm việc cũng chừng ấy thời gian, Lý Kiệt tự hỏi mình rất hiểu An Tại Đào, nhưng mỗi lần đến thời điểm mấu chốt, An Tại Đào lại gây cho y một sự tấn công tâm lý không gì so sánh kịp.



Chủ tịch tỉnh đến đây, kỳ thật không chỉ là sự việc của riêng tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn. Dưới chỉ thị của Đông Phương Du, Ủy ban nhân dân lập tức thành lập một đoàn đến tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, cùng với nhân viên văn phòng của tập đoàn bắt tay vào công tác chuẩn bị tiếp đãi.



Đối với việc đảm bảo công tác tiếp đãi và hậu cần khi Chủ tịch tỉnh Trần đến điều tra, nghiên cứu, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du đã nghiêm túc phê chỉ thị, trăm phần trăm làm tốt các hạng mục chuẩn bị tiếp đãi, không để xảy ra bất luận một vấn đề nào. Ủy ban nhân dân thành phố và văn phòng tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn cùng nhau làm tốt công tác, các bộ môn phối hợp chặt chẽ. Nếu người nào để xảy ra vấn đề thì trước miễn chức, tuyệt đối không nể tình.



Người của Ủy ban nhân dân thành phố không dám chậm trễ. Đương nhiên, Lý Kiệt cũng vậy, sắp xếp cho Phó bí thư, Phó tổng giám đốc Lương Mậu Tài đích thân làm công tác này. Nguồn truyện: Truyện FULL



Công ty từ trong ra ngoài, trên lầu dưới đất đều được dọn vệ sinh sạch sẽ. Trong sân là những lẵng hoa và băng rôn chào đón. Bố trí phòng họp và tiêu chuẩn dùng cơm của lãnh đạo đều phải được người của Trần Cận Nam xem qua trước rồi mới cho ra quyết định.



Bởi vì thời gian khẩn cấp, tổ tiếp đãi sau khi kiểm tra xong, liền khẩn trương bố trí tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn từ trên xuống dưới, gần như là đình chỉ toàn bộ công tác hàng ngày. Cả văn phòng và bộ môn hậu cần mấy chục người toàn bộ đều dồn hết tâm sức vào công tác chuẩn bị tiếp đãi.



Tại văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn.



Lãnh Mai chậm rãi bước vào văn phòng của Đông Phương Du:



- Chủ tịch thành phố Đông Phương, cô tìm tôi à?



Đông Phương Du đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc, cười nói:



- Đồng chí Lãnh Mai, ngồi xuống nói chuyện đi.



Nói xong, Đông Phương Du và Lãnh Mai cùng nhau ngồi xuống ghế sofa. Hai người nói vài ba câu thông thường. Đông Phương Du nhìn Lãnh Mai, trong mắt lóe lên một chút nét kì dị rồi biết mất. Lãnh Mai và An Tại Đào quan hệ như thế nào thì người khác hoàn toàn không biết. Nhưng người có cảm giác đặc biệt với An Tại Đào như Đông Phương Du thì mơ hồ đoán được một chút gì đó, chỉ có điều là không thể xác định.



Lãnh Mai trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Đang êm đẹp, Đông Phương Du sao lại đột nhiên tìm mình để nói chuyện phiếm? Không đúng, có chút không đúng.



Lãnh Mai nghĩ như vậy nên trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác. Nói cái gì thì cũng phải suy nghĩ cặn kẽ.



Nhưng Đông Phương Du dường như lại không hề để ý, tùy tiện nói chuyện, đề tài rốt cuộc dần hướng về An Tại Đào. Cô cười, làm bộ như không có ý định nói:



- Lãnh Mai, ngày hôm qua tôi nghe nói đồng chí An Tại Đào được tỉnh lựa chọn đến cơ quan trung ương tạm giữ chức rèn luyện. Chậc chậc, trong tương lai, sau khi tạm giữ chức kết thúc, thì sẽ chính thức trở thành cán bộ cấp Giám đốc sở. Thoạt nhìn thì lãnh đạo tỉnh đối với cậu ta rất coi trọng.



Nghe Đông Phương Du chuyển đề tài về An Tại Đào thì Lãnh Mai rốt cuộc cũng đã hiểu ra vài phần. Nhưng cô không thể xác định tột cùng là Đông Phương Du muốn khai thác tin tức gì từ nơi cô.



Lãnh Mai thản nhiên cười:



- Đúng vậy, quả thật là không tồi. Đồng chí Tại Đào có năng lực, lại là cán bộ hậu bị được Ban tổ chức trung ương trọng điểm bồi dưỡng.



Đông Phương Du nhìn Lãnh Mai thật sâu, rồi nhỏ giọng nói:



- Lãnh Mai, sao cô không nghĩ biện pháp để được vào danh sách phê chuẩn vào thủ đô giữ chức. Cơ hội khó có được đấy.



Lãnh Mai ngẩn ra, chợt hiểu được chuyện mình là người thân của Phó bí thư Ma cũng không phải là chuyện bí mật gì thì mỉm cười lắc đầu:



- Thôi, tôi không phải là người có chí hướng rộng lớn.