Quan Thanh
Chương 478 : Quan chức ngoại giao - Danh tiếng lan xa (1)
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Với sự sắp xếp của Đại sứ quán, ba người ăn qua loa, tắm rửa để tẩy hết bụi đường. Buổi tối, ba người gặp đại sứ Tạ Á Trữ, Công sứ Trình Bình, Tham tán thương mại Yến Giá và các cán bộ trung tần của Đại sứ quán.
Tạ Á Trữ là một người đàn ông trung niên tao nhã, không cao lớn, lời nói và cử chỉ mang vài phần phong cách phương Tây, nhưng lại thiếu đi cái hơi hướm công danh lợi lộc trên người một cán bộ trong nước, điều đó có lẽ liên quan tới công việc luôn ở nước ngoài của y.
Đối với "đặc phái viên" An Tại Đào được lãnh đạo cao cấp phái tới này, Tạ Á Trữ cũng không thật sự chú ý cho lắm. Trước hết là do An Tại Đào còn quá trẻ, thứ hai là không có kinh nghiệm về ngoại giao, trông cậy hắn sẽ làm được thành tích gì đó trong công tác, rõ ràng là điều rất không thực tế.
Rõ ràng là Tạ Á Trữ xem An Tại Đào như loại con ông cháu cha của nhà quyền thế, chỉ ra nước ngoài một thời gian để đánh bóng tên tuổi, sau đó không bao lâu sẽ được triệu hồi và lên chức. Đó cũng là suy nghĩ của đại đa số người trong đại sứ quán.
Cho nên, đám Tạ Á Trữ đối với An Tại Đào rất khách khí, trong lúc nói chuyện không hề đề cập đến công tác thực chất, chỉ căn dặn Bí thư thứ ba Tần Thành Lượng và Tùy viên Trương Lập Bình chú ý quan tâm ba người An Tại Đào, sắp xếp để họ nghỉ ngơi và thích ứng một thời gian rồi nói sau…
-Chánh văn phòng An, các đồng chí vừa đến, đi đường vất vả, tôi thấy trước hết các đồng chí nên nghỉ ngơi đã. Sau vài ngày, Tần Thành Lượng này, cậu và Trương Lập lái xe đưa Chánh văn phòng An đi dạo Mạc Thành, nếu có cơ hội, cũng có thể đến thăm vài thành thị khác, giao thông cũng rất thuận tiện.
Tạ Á Trữ cười, ngồi đó khoát tay, mọi người trong phòng đại sứ quán nghe Tạ Á Trữ nói xong, cũng cười phụ họa.
Tần Thành Lượng và Trương Lập Bình vội đứng dậy đáp lời.
Ý của Tạ Á Trữ thật ra rất rõ ràng, để ba người An Tại Đào ở đại sứ quán chỉ thêm phiền, chi bằng phái họ ra ngoài đi dạo, khi nào tình hình lắng xuống, có lẽ trong nước cũng điều họ về. Như thế, hai bên đều hài lòng, sao lại không làm? An Tại Đào sao không nhìn ra được tâm tư của Tạ Á Trữ, chỉ có điều hắn cũng khó nói được gì, càng không thể giải thích gì, thản nhiên cười:
-Không cần đâu, Đại sứ Tạ.
Ba người chúng tôi cấp tốc từ trong nước tới đây là để làm việc, về cảnh đẹp nước này, khi nào công tác đã xong, chúng tôi sẽ dành ra vài ngày để đi!
Không để Tạ Á Trữ từ chối, An Tại Đào lập tức đứng dậy, mỉm cười:
-Đại sứ Tạ, theo chỉ thị của lãnh đạo Quốc vụ viện và Bộ Thương mại, Bộ Ngoại giao, tổ công tác chúng tôi phải nhanh chóng triển khai công tác. Ngày mai, tôi sẽ triệu tập các doanh nhân Hoa Kiều ở Moskva dự một hội nghị tọa đàm, xin sứ quán giúp chúng tôi sắp xếp một chút.
Tạ Á Trữ thấy lòng tốt của mình bị từ chối, mặt hơi có vẻ khó coi. Nhưng trên danh nghĩa, An Tại Đào là tổ trưởng tổ công tác do trong nước phái tới, lại là Tham tán công sứ lâm thời, cấp bậc hành chính chỉ kém y nửa cấp, y không có lý do gì cũng không thể từ chối phối hợp công tác với An Tại Đào.
Chỉ có điều…Tạ Á Trữ thầm cắn chặt răng, miễm cưỡng cười:
-Tốt, nếu Chánh văn phòng An đã noi như vậy, trước hết chúng ta tăng cường công tác, đợi khi nào xong chuyện, tôi sẽ bảo bọn Tần Thành Lượng dẫn các cậu đi chơi vài ngày, các cậu đi một chuyến cũng không dễ dàng gì.
An Tại Đào mỉm cười, nhìn Tạ Á Trữ gật đầu.
Cuối tháng 9, thời tiết Moskva đã bắt đầu rét lạnh, nhiệt độ xuống thấp, gống như đầu mùa đông trong nước, nhất là vào sáng sớm và ban đêm, rõ ràng cảm thấy gió lạnh thấu xương.
Buổi sáng, An Tại Đào mặc áo ngủ, mở cửa sổ phòng ngủ ra, một luồng gió lạnh đập vào mặt, hắn không khỏi rung mình, vội đi lấy áo gió thật dày mặc vào, đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tượng trên một quảng trường cách đó không xa.
Trên quảng trường có không ít người tập thể dục sáng sớm. Trên con đường cạnh quảng trường, xe cộ lui tới như mắc cửi. Phía chân trời một vầng ráng đỏ càng lúc càng sáng, mặt trời sắp lên. An Tại Đào dõi mắt nhìn ra xa, những tòa thành thời Trung cổ xây dựng theo kiến trúc cổ điển phương Tây mơ hồ điểm xuyết giữa những tòa nhà cao tầng hiện đại, khiến cho người ta có một cảm giác tang thương dâu bể.
Đây là một thành phố dung hợp giữa văn hóa và văn minh Đông Tây, một thành phố hòa lẫn yếu tố hiện đại và cổ điển cùng tồn tại và phát triển, một thành phố biểu hiện tinh thần hiện đại trên một nền tảng văn minh lâu đời. An Tại Đào yên lặng nhìn về phía xa xa, trong lòng bỗng dâng lên một thoáng cảm xúc buồn bã và cảm động của một thi nhân.
Nhưng chung quy hắn không phải là một người theo chủ nghĩa lãng mạn, tính cách hắn đầy lý trí và thực tế. Hắn mỉm cười, tự giễu mình vì một lúc nhất thời lãng mạn, rồi đóng cửa sổ, vừa mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, vừa suy nghĩ về công việc.
Hắn đi xuống lầu vào nhà ăn, Phùng Thanh, Tôn Kế Hồng, Tần Thành Lượng và Trương Lập Bình đã chờ sẵn từ lúc nào.
Tần Thành Lượng và Trương Lập Bình đang cười nói gì đó với Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng. Thấy An Tại Đào xuống, Tần Thành Lượng vội đứng dậy cười chào hỏi:
-Chánh văn phòng An, anh dậy rồi à? Điểm tâm đã chuẩn bị xong, đều là nấu theo khẩu vị ẩm thực trong nước, anh dùng thử đi!
Đây là một phòng ăn lớn làm phòng ăn tập thể của đại sứ quán, kê hơn mười bàn ăn cỡ vừa. Bàn ăn, ghế và khăn trải bàn đều theo phong cách cổ kính điển hình của địa phương, nhưng trên bàn bày đầy những món ăn theo kiểu Trung Quốc, thoạt trông có vẻ kỳ lạ.
An Tại Đào mỉm cười, liếc nhìn bàn ăn một chút, thấy không ngờ còn có bánh quẩy và sữa đậu nành, không khỏi kinh ngạc nói:
-Bí thư Tần, chỗ này có thể ở được đấy!
Tần Thành Lượng cười:
-Đây là do Đại sứ Tạ dặn đầu bếp của Đại sứ quán nấu. Chánh văn phòng An, các vị vừa mới từ trong nước sang, về mặt ăn uống chắc chắn là chưa quen, cho nên hai ngày này phải bảo đầu bếp nấu nướng theo khẩu vị trong nước.
An Tại Đào gật đầu:
-Cảm ơn.
Nói xong An Tại Đào ngồi xuống, lại liếc nhìn Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng một cái:
-Lão Phùng, lão Tôn, tối qua ngủ có ngon không?
Phùng Thanh cười ha hả:
-Chánh văn phòng An, có thể do tôi thường xuyên đi công tác, bất kể là đến nơi nào, chỉ cần có giường để tôi nằm xuống là tôi có thể ngủ ngon lành, mặc kệ là ở trong nước hay ở nước ngoài.
- Sau đây, mọi người có thể thảo luận đầy đủ một chút. Đối mặt với sự thật, đối mặt với sự kiểm tra và ngăn cấm vô lý của cảnh thuế ở đây thì chúng ta nên làm như thế nào?
Một người thương nhân người Hoa hơn ba mươi tuổi bắt đầu nói chuyện. Xem ra, y hẳn là một tai to mặt lớn trong giới thương nhân người Hoa.
- Phó chánh văn phòng An, mấu chốt của vấn đề hết thảy ở chỗ là việc trốn thuế. Một đôi giày nếu dựa theo con đường chính quy thì giá giày có thể là hai đồng. Nhưng nếu thông qua các cơ quan chuyển đổi thủ tục hải quan thực hiện việc trốn thuế thì đôi giày có thể chỉ trị giá một đồng. Nói cách khác, phí hợp tác giữa xí nghiệp trong nước và cơ quan chuyển đổi thủ tục hải quan căn bản là không có giảm bớt. Chỉ có điều thời gian vận chuyển hàng hóa rút ngắn lại rất nhiều, chỉ cần ba bốn ngày mà thôi.
- Chúng tôi cũng rất hy vọng thông qua con đường quang minh chính đại tiến vào thị trường quốc nội và được bảo hộ. Nhưng cán bộ hải quan hiệu suất làm việc lại rất kém.
Nói đến đây người đàn ông đó rất tức giận, khoát tay nói. Người phụ nữ dáng vẻ phúc hậu ngồi bên cạnh anh ta cũng phụ họa theo:
- Đúng vậy, Phó chánh văn phòng An, hàng của chúng tôi ngắn thì một tháng, lâu thì nửa năm cũng chưa đi được. Hơn nữa, nhiều năm qua xí nghiệp Triết Châu khi đến thủ đô thì thường thông qua các cơ quan chuyển đổi thủ tục hải quan để nhanh hơn. Đây là sự thật sớm cam chịu của chúng tôi. Bọn họ thà chịu sự kiểm tra và ngăn cấm, nếu mà bỏ qua thì sẽ có người nhân cháy nhà mà đi hôi của thôi.
Một người phụ nữ trẻ tuổi cũng gật đầu tiếp lời:
- Chúng tôi mong quốc gia có thể giúp thương nhân người Hoa chúng tôi được ngẩng đầu, hướng chính phủ đề xuất kháng nghị nghiêm chỉnh.
An Tại Đào thản nhiên cười, lại hướng qua Tiết Cương hỏi một câu, là hỏi tên cùng xí nghiệp của người đàn ông vừa rồi.
- Giám đốc Thái Nhâm Sinh?
An Tại Đào ngẩng đầu nhìn Thái Nhâm Sinh:
- Anh là đến từ xí nghiệp giày Triết Châu, là một nhà máy quốc hữu lớn. Nghe nói lần này là tổn thất lớn nhất của các anh?
- Đúng vậy, Phó chánh văn phòng An. Lần này nhà máy chúng tôi tổn thất rất nhiều.
Thái Nhâm Sinh cũng không biết vì sao đột nhiên lại không dám trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt trong sáng của An Tại Đào.
- Vấn đề trốn thuế tồn tại đã lâu. Nói thật, tuy rằng con đường ngoại giao cùng với nước Nga chính phủ chúng ta đã triển khai bàn bạc, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể phát huy tác dụng. Cá nhân tôi cho rằng, thương nhân người Hoa chúng ta cũng muốn phối hợp chặt chẽ với hành động của chính phủ, triển khai những hành động bảo hộ có lợi cho lợi ích của mình. Trong khoảng thời gian ngắn, có thể giảm bớt, thậm chí tạm thời hủy bỏ số lượng hàng hóa chuyển ra thị trường nước ngoài. Tôi nghĩ đây là một biện pháp khả thi, nhưng sẽ khiến cho người trong nước có một chút áp lực.
An Tại Đào lời còn chưa nói xong thì người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh Thái Nhâm Sinh liền không kìm nổi nói chen vào:
- Phó chánh văn phòng An, nếu không chuyển hàng ra nước ngoài thì lợi nhuận của chúng tôi sẽ bị trượt giảm. Hiện tại, thị trường nước ngoài là thị trường tiêu thụ chủ yếu. Nếu mất đi thị trường này thì xí nghiệp làm sao mà trụ được?
Mọi người đều bắt đầu phụ họa theo.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, thản nhiên cười:
- Dựa theo lý luận của mọi người chính là như thiêu thân muốn lao đầu vào lửa? Biết rõ đơn giản hóa thủ tục hải quan là một cái bẫy, nhưng lại muốn không chùn bước nhảy vào? Đây chính là đánh bạc với vận may. Một khi đã như vậy thì tại sao mọi người lại không ngừng hướng Bộ Ngoại giao và Bộ Thương mại cầu viện làm gì? Đây chẳng phải là mâu thuẫn sao?
- Con đường ngoại giao chỉ là một phương diện công tác. Tôi hy vọng thương nhân người Hoa có thể lợi dụng phương thức tự thân, cấp cho người trong nước thực hiện một chút áp lực, tạm thời chịu tổn thất một ít mà cam đoan ích lợi lâu dài sau này.
An Tại Đào đột nhiên dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn lướt qua tất cả mọi người:
- Tôi biết xí nghiệp của mọi người đều là xí nghiệp tiền nhiều thế lớn. Một chút tổn thất vẫn có thể chịu đựng được.
- Kỳ thật thì chính phủ cũng biết trốn thuế cũng khiến cho khoản thuế của quốc gia bị xón mòn nghiêm trọng, Nhưng nhất định phải đả kích nó. Thứ nhất là trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự vào mậu dịch dân gian trong nước. Nếu đột nhiên đóng cửa thì sẽ làm cho rất nhiều người thất nghiệp. Thứ hai thì việc trốn thuế này đã tồn tại mười mấy năm, hình thành một rắc rối khó gỡ.
An Tại Đào ánh mắt nghiêm nghị, lớn tiếng nói:
- Nếu như vậy, là một thương nhân người Hoa, chúng ta phải tự thân triển khai phương pháp cứu vớt mình, tạm thời giảm bớt hoặc ngừng việc cung cấp hàng hóa ra nước ngoài, tạo áp lực cho chính phủ bọn họ. Do đó sẽ giải quyết vấn đề. Ngay cả không giải quyết được thực chất vấn đề thì ít nhất cũng sẽ bảo đảm được lợi ích lớn nhất của thương nhân người Hoa.
- Tôi sẽ lập tức hướng lãnh đạo quốc vụ viện có liên quan để báo cáo việc này, đồng thời cũng sẽ kết nối với Ủy ban nhân dân thành phố Triết Châu, đề nghị từ Hiệp hội giày da Trung Quốc, Bộ thương mại tạm thời ra chỉ thị giảm bớt thậm chí là đình chỉ việc cung cấp hành hóa ra nước ngoài. Hy vọng là các vị sau khi trở về, lập tức liên hệ với xí nghiệp, hưởng ứng và ủng hộ hoạt động của chính phủ.
An Tại Đào nói xong thì lạnh lùng cười:
- Nếu có người bí quá hóa liều mà hành động một mình thì xuất hiện bất luận hậu quả gì xảy ra thì người đó sẽ tự mình gánh vác. Tôi ngày mai sẽ định ngày hẹn cán bộ có liên quan của Bộ Ngoại giao, Bộ Nội vụ chính phủ Nga, trịnh trọng cho thấy lập trường, chúng ta kiên quyết chống lại việc trốn thuế. Hy vọng là mọi người sẽ nghiêm khắc đả kích việc trốn thuế này.
Người này quá mạnh mẽ, cứng rắn. Hắn đến tột cùng là có lai lịch gì mà giọng điệu lại lớn lối như vậy? Hắn thì biểu hiện quá khích, còn đám người đại sứ Tạ Á Ninh thì lại biểu hiện ra thái độ ung dung, dường như là có chút mâu thuẫn. Thái Nhâm Sinh và hai người phụ nữ ngồi bên cạnh trao đổi một ánh mắt với nhau.
An Tại Đào sắc mặt trầm tĩnh, nhìn mười mấy người thương nhân người Hoa, trong lòng cười lạnh. Hắn kỳ thật trong lòng hiểu được, đám thương nhân người Hoa này căn bản là không quan tâm hàng hóa của họ bị kiểm tra. Họ đưa ra thái độ kháng nghị và nghi ngờ, đơn giản là làm ra bộ dáng cho chính phủ Nga xem mà thôi.
Tổn thất chính là xí nghiệp. Bọn họ thì không có bất luận một tổn thất gì. Phải biết rằng, việc đưa hàng hóa ra nước ngoài mà trốn thuế thì như cơm bữa. Cho nên, hao tổn thì là nhà nước bị hao tổn chứ còn mình thì vẫn bình yên vô sự.
Mấy năm nay, bọn họ đã kiếm được đầy chậu, đầy bát. Người nào mà chẳng là đại phú hào chứ? Ví dụ như Thái Nhân Sinh, ngoài mặt thì ra vẻ chỉ là một cửa hàng đại diện của giày Triết Châu ở nước ngoài, nhưng trên thực tế là anh ta còn có một nhà máy sản xuất giày trong nước. Ở Moscow còn có hai khách sạn, một siêu thị. Gia đình đều ở Moscow cả.
Cho nên, không ngoài dự kiến của đám người Tiết Cương, An Tại Đào đề xuất việc đình chỉ cung cấp hàng hóa khiến cho đám thương nhân người Hoa nhất trí phản đối.