Quan Thanh

Chương 489 : Lại một lựa chọn quan trọng

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Đối với cán bộ cấp dưới, được Thủ tướng mời đến là rất vinh dự, đương nhiên đó cũng là một cơ hội có ý nghĩa rất quan trọng, có khả năng thay đổi cả cuộc đời.



Tuy hiện giờ chức vụ của An Tại Đào cũng không tệ, là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nhưng đây không phải là thành phố Phòng Sơn và tỉnh Đông Sơn, đây là thủ đô Bắc Kinh "dưới chân thiên tử", ở nơi mà cán bộ cấp sở nhiều như lá rụng này, thì suy cho cùng một Phó giám đốc sở cũng chỉ là một con kiến mà thôi.



Tuy nhiên, "con kiến" được tầng lớp lãnh đạo cao nhất ưu ái và coi trọng thì đâu có nhiều?



Cho nên các Cục trưởng, Vụ trưởng của Bộ thương mại và ngoại giao đến dự tiệc đêm đó đều nhìn An Tại Đào với ánh mắt đầy hâm mộ. Trong con mắt của họ, sự may mắn của chàng thanh niên An Tại Đào còn vượt xa năng lực công tác của hắn. Phải biết rằng, lãnh đạo cao nhất không dễ dàng triệu kiến cán bộ bình thường, một khi điều đó xảy ra, nó có thể thay đổi vận mệnh của người cán bộ may mắn kia.



Chương Long và Lâm Hổ Thành là hai cán bộ cấp Thứ trưởng, hiển nhiên trong lòng họ đã sớm đoán biết, nên không hề kinh ngạc trước việc Phó thủ tướng cho mời An Tại Đào. Đương nhiên là cán bộ cấp cao, cho dù họ có kinh ngạc thì cũng che giấu chứ không lộ ra mặt, khi An Tại Đào đến mời rượu, họ đều cười khích lệ hắn vài câu.



So với vị trí cán bộ cấp tỉnh, Lâm Hổ Thành cũng có thể nói là còn rất trẻ, có tiếng là thuộc phái cải cách trẻ trung, cho nên đối với một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn như An Tại Đào, ông ta phá lệ thân thiết.



Trước lúc lên xe, Lâm Hổ Thành vô cùng thân thiết vỗ vai An Tại Đào:



-Đồng chí Tại Đào, ngày mai đi Trung Nam Hải đừng quá căng thẳng, cũng đừng quá gò bó, không tự nhiên, lãnh đạo Trung ương rất bình dị gần gũi. Cứ thả lỏng là tốt thôi!



Lâm Hổ Thành nói tiếp, đầy thâm ý:



-Cố gắng làm cho tốt, người trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng! Tương lai, nói không chừng chúng ta còn là cộng sự cùng một chỗ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Lâm Hổ Thành không hề làm ra vẻ, hay tự cao tự đại trước mặt An Tại Đào. Chương Long tuy cũng rất ôn hòa nhưng ít nhiều có vẻ dè dặt hơn.



An Tại Đào có ấn tượng rất tốt đối với Lâm Hổ Thành. Đương nhiên, hắn cũng không ngây thơ đến mức "điên đảo thần hồn" chỉ vì một vài cử chỉ thân thiết của Lâm Hổ Thành.



Chưa nói đây là quan trường phức tạp, cho dù là quan hệ xã hội bình thường, cũng không thể bởi vì thái độ của người nào đó mà mất phương hướng, bởi vì có thể đó chỉ là những biểu hiện giả dối.



-Cảm ơn lãnh đạo, lãnh đạo đi nhé.Bác tài, đi chậm chút, chú ý an toàn.



Vừa tiễn Chương Long và một số người của bộ ngoại giao, An Tại Đào mỉm cười nắm lấy tay Lâm Hổ Thành, chờ y lên xe liền thuận tay đóng cửa xe thay y.



Chiếc Limousine màu đen của Lâm Hổ Thành chạy nhanh như bay, trong nháy mắt biến mất trong dòng xe cộ mịt mờ.



An Tại Đào nhìn theo bóng chiếc xe dần xa của Lâm Hổ Thành, trầm ngâm một hồi.



Hắn không nghi ngờ lời nói của Lâm Hổ Thành, càng là lãnh đạo cao cấp, lại càng bình dị gần gũi, hắn tự có nhận thức riêng của mình. Chỉ có điều đối với câu nói cuối cùng đầy ám chỉ của Lâm Hổ Thành khiến trong lòng hắn thầm cảm thấy hơi phân vân: chẳng lẽ?



-Chánh văn phòng An!



Tôn Kế Hồng và Phùng Thanh đứng ở phía sau, nhẹ nhàng gọi.



-Chánh văn phòng An, nếu không có việc gì khác, hai chúng tôi trở về nghỉ ngơi. Ngày mai chúng tôi đều quay về với cương vị ban đầu, quãng thời giancùng công tác với Chánh văn phòng An, mang lại rất nhiều ích lợi cho chúng tôi.



Phùng Thanh cười nói, bước tới, Tôn Kế Hồng theo sát phía sau.



An Tại Đào xoay người lại, mỉm cười bắt tay hai người:




Phải biết rằng, Văn phòng Thủ tướng tuy thuộc Văn phòng Quốc vụ viện, nhưng thấp hơn nửa cấp, là cấp Thứ trưởng, Chánh văn phòng Thủ tướng do Phó ban thư ký Quốc vụ viện kiêm nhiệm, Phó chánh văn phòng cũng là cấp giám đốc sở. Đây là cơ quan Trung ương không tầm thường, nhân viên và cán bộ nơi đây đều trải qua quá trình tuyển chọn kỹ càng, có thể nói là nơi hội tụ những nhân tài xuất sắc nhất trong xã hội.



Trợ giúp lãnh đạo Quốc vụ viện xử lý công việc quốc gia, thậm chí là hỗ trợ lãnh đạo đưa ra quyết sách, có thể nói là trọng trách trên vai. Công tác ở đây mà không có tài năng thì không làm được gì.



Nhưng An Tại Đào lại không muốn làm việc ở cơ quan Trung ương. Ở bên cạnh lãnh đạo Trung ương dè dặt, chặt chẽ làm một số công tác sự vụ, thoạt trông thì vô cùng nở mày nở mặt, thật ra tính chất công việc cũng khó chịu nổi. Có thời gian và sức lực, An Tại Đào chỉ muốn đi cơ sở làm những điều hữu ích cho người dân.



Nhưng không muốn thì không muốn, hắn cũng không thể từ chối. Nếu trực tiếp từ chối, hiển nhiên sẽ làm Phó thủ tướng Lý, thậm chí Thủ tướng Mã sẽ cho rằng hắn không biết điều. Trong lòng do dự, sắc mặt hắn hơi hơi đỏ lên, tay nắm chặt, cảm thấy khó khăn.



Phó thủ tướng Lý là người tinh tường, nhìn qua đã biết An Tại Đào cũng không muốn ở lại Trung Nam Hải. Ông rất kinh ngạc liếc nhìn An Tại Đào. Cơ hội được Thủ tướng coi trọng và và ở lại Trung Nam hải làm việc, không biết bao nhiêu cán bộ cơ sở mơ ước, thế nhưng tên tiểu tử này lại dường như có ý không vui?



Phó thủ tướng Lý chăm chú nhìn An Tại Đào, mỉm cười thản nhiên:



-Đồng chí Tiểu an có khó khăn sao? Đừng lo, không muốn công tác ở cơ quan Trung ương cũng không sao, công tác ở đâu thì cũng đều vì Đảng, vì nhân dân phục vụ thôi.



An Tại Đào thầm thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng. Nếu Phó thủ tướng Lý không nói lời này, hắn lại không thể mở miệng từ chối, giằng co lâu cũng chẳng biết phải làm thế nào.



-Cảm tạ sự tín nhiệm và coi trọng của Thủ tướng.



An Tại Đào cắn chặt răng, đánh liều mở miệng:



-Tôi còn trẻ, về mặt chính trị còn chưa được chin chắn, phương thức công tác cũng còn nhiều chỗ thiếu sót, tôi nghĩ nên ở cơ sở rèn luyện một vài năm, tương lai cũng có thể phục vụ Đảng và nhân dân tốt hơn!



Phó thủ tướng Lý gật đầu cười, khoát tay:



-Cũng tốt. Đồng chí có nhiệt tình và mạnh dạn đi đầu, có tố chất toàn diện, cái nhìn đại cục và ý thức đổi mới, ở cơ sở rèn luyện cũng là chuyện tốt. Ừ, tốt lắm. Đồng chí Tiểu An, nếu cậu không muốn lưu lại, tôi cũng không ép. Hy vọng cậu ở cơ sở không kiêu ngạo, không nóng vội, cố gắng công tác, sớm trưởng thành. Những đồng chí có sức sống, có tinh thần phấn đấu như đồng chí là hy vọng của Đảng, quốc gia và dân tộc chúng ta!



Từ văn phòng Phó thủ tướng Lý đi ra, An Tại Đào thầm toát mồ hôi lạnh. Thật ra hắn cũng biết vừa rồi mình đã bỏ lỡ đi một cơ hội quý giá, có thể làm việc ở Văn phòng Thủ tướng vài năm, đối với tương lai phát triển của hắn rất quan trọng, có thể giúp hắn đi lên rất cao, thậm chí là có được cương vị lãnh đạo hiển hách.



Nhưng hắn không hối hận. Hắn vào quan trường không phải chỉ đơn thuần là vì chức vị, mà hắn coi trọng việc được thi thố sở học, trong phạm vị quyền lực nhất định, có thể thực thi lý tưởng trị thế và quản lý của mình, điều đó cũng rất lôi cuốn hắn.



Đối với lựa chọn của hắn, đương nhiên là Hạ Hiểu Tuyết không có ý kiến gì. Theo quan điểm của cô, An Tại Đào vốn không nên làm quan, lẽ ra hắn nên sớm từ chức để giúp các cô quản lý doanh nghiệp, quản lý của cải ngày càng to lớn của tập đoàn.



An Tại Đào cũng gọi điện cho Trần Cận Nam, nói lại chuyện này. Tuy Trần Cận Nam không nói thẳng ra, nhưng từ trong giọng nói trầm thấp của ông, An Tại Đào nghe ra sự tiếc nuối sâu sắc.



Sau hôm vào Trung Nam Hải gặp Phó thủ tướng Lý, An Tại Đào nhận được quyết định kết thúc việc tạm giữ chức quay lại văn phòng Tỉnh ủy Đông Sơn chờ đợi thông báo bổ nhiệm. An Tại Đào không quay về, chỉ gọi cho Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Chu Liệt, nói là muốn ở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi một thời gian, đồng thời muốn đưa Hạ Hiểu Tuyết đi du lịch vài ngày.



Hôm sau nữa, lúc mắt trời đã lên cao, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết lặng yên lên máy bay đi Nam Dương, ngày sinh của Mạnh Cúc đã gần tới rồi.



Vào ngày An Tại Đào vào Trung Nam Hải gặp Phó thủ tướng Lý, An Nhã Chi-mẹ An Tại Đào đáp máy bay từ Mỹ sang Nam Dương, tới trước An Tại Đào hai ngày.



Tuy Mạnh Cúc không có danh phận công khai, nhưng dù sao con của cô cũng là đứa con đầu tiên của An Tại Đào, An Nhã Chi không thể không quan tâm.