Quan Thanh
Chương 490 : Gặp lại Trúc Tử
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Thời tiết Nam Dương gần vào xuân gió mát thổi nhẹ.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết trên máy bay đã thay đổi một bộ trang phục mùa hè khác. An Tại Đào mang một chiếc kính râm màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai có đường viền, chiếc quần bò màu xanh da trời, đôi giày thể thao màu trắng, chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đỏ. Ngay cả khi giáp mặt người quen chắc cũng không thể nhận ra đây là An Tại Đào.
Dù sao, ở trong quan trường, An Tại Đào mặc quần áo từ trước đến nay đều rất nghiêm túc, rất ít khi mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ. Kính râm trên cơ bản lại không quen thuộc đối với hắn.
Hạ Hiểu Tuyết cách ăn mặc cũng rất giản dị. Chiếc áo sơ mi màu trắng cộng với chiếc váy đen, tóc thả tùy ý sau lưng. Cô nắm chặt tay An Tại Đào rời khỏi sân bay. Nếu không phải hôm nay Lưu Ngạn tự mình ra đón thì chắc những người khác khẳng định là nhận không ra hai người.
Lưu Ngạn liếc mắt nhìn một cái là đã nhận ra An Tại Đào. Tuy vẫn còn cách thật xa, nhưng có lẽ là do sự nhạy cảm, nên khi Lưu Ngạn đột nhiên ngẩng đầu hướng nhìn ra phía sau đôi vợ chồng già, thì khuôn mặt thanh tú đã hiện lên niềm vui bất ngờ.
- Hiểu Tuyết!
Lưu Ngạn kích động, vừa bước lại vừa hô to.
- Lưu Ngạn!
Hạ Hiểu Tuyết cũng bất ngờ, bỏ tay An Tại Đào ra bước đến. Hai cô hôn nhẹ lên má nhau, ôm một hồi rồi mới buông ra.
Hạ Hiểu Tuyết cười đứng ở một bên. Lưu Ngạn đừng nhìn An Tại Đào. Mặc dù lâu ngày tương tư, bụng đầy u oán nhưng khi hai người gần trong gang tấc thì lại một câu cũng không nói nên lời.
Tuy rằng cả cuộc đời này đã thuộc về người đàn ông trước mặt, chẳng có gì thay đổi được. Nhưng nhiều năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khi gặp mặt còn phải che che giấu giấu, không thể giải phóng được tình cảm nội tâm. Trong nhất thời, Lưu Ngạn không thể giải thích được cảm giác ở trong lòng.
An Tại Đào lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt. Cô gái cứ như vậy lặng yên ngóng nhìn mình, đôi mắt dạt dào tình cảm. Cô ấy không nói gì nhưng khiến An Tại Đào tự đáy lòng cảm thấy từng đợt đau đớn và run rẩy.
Không có gì do dự, An Tại Đào tiến lên một bước, ôm lấy Lưu Ngạn vào lòng. Trong phút chốc, tình yêu lại nở rộ, khiến Lưu Ngạn trước mắt có chút mờ mịt, hai giọt nước mắt chảy xuống.
Không cần nói điều gì, mà cũng chẳng có ngôn ngữ nào có thể miêu tả được tình cảm giữa hai người. Lưu Ngạn ôm chặt An Tại Đào, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp này. Nhưng sau một lát, cô chợt nghĩ đến cái gì, đột nhiên đẩy An Tại Đào ra, ngượng ngùng nhìn Hạ Hiểu Tuyết bên cạnh.
Hạ Hiểu Tuyết dường như không có việc gì, cười hì hì. Thấy Lưu Ngạn xấu hổ, cô chủ động đến nắm tay Lưu Ngạn, cười nói:
- Tiểu Ngạn à, chúng ta về trước đi, sau đó sẽ dành thời gian cho hai người.
Lưu Ngạn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên:
- Hiểu Tuyết, cô đừng chọc tôi mà.
- Hihi, bộ cô không cần sao? Đến lúc đó cô đừng hối hận nhé.
Hạ Hiểu Tuyết cười, tránh cái nhéo của Lưu Ngạn, chạy đến phía trước. Còn Lưu Ngạn thì không buông tha đuổi theo đằng sau.
Hai cô làm rộn cả sân bay khiến cho lái xe và vệ sĩ đang đứng chờ ở bên ngoài phải trợn mắt há hốc mồm. Người phụ nữ đang đùa giỡn kia không phải là lãnh đạo cao cao tại thượng, hàng ngày lạnh lùng như băng Lưu Ngạn sao?
Tiếu lão cười ha hả, ôm chặt An Tại Đào một chút:
- Cái thằng bé này, nếu không phải Mạnh Cúc sinh con thì chắc con sẽ không đến Nam Dương thăm ông lão này đâu.
- Không phải đâu, tại công việc của con bận quá.
An Tại Đào cười nói với Tiếu lão rồi mới quay đầu sang nhìn người mẹ vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, nhỏ giọng nói:
- Mẹ!
Trần gia.
Trần Cận Nam chắp tay sau lưng đi qua đi lại không ngừng trong phòng khác, tinh thần có chút vội vã. Âu Dương Đan đang ngồi trên ghế sofa, buông tờ báo trong tay thở dài nói:
- Lão Trần, anh có thể nghỉ ngơi một lát hay không? Anh đi qua đi lại như vậy làm em chóng mặt quá.
Trần Cận Nam ho khan một tiếng, muốn nói rồi lại thôi.
Âu Dương Đan không kìm nổi, nhẹ giọng cười:
- Không phải là Mạnh Cúc sanh em bé, anh trong lòng cũng khó chịu phải không. Haha, dù sao thì cũng là đứa cháu đích tôn đầu tiên của anh, anh sốt ruột cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, anh là cán bộ cấp cao, nên không thể tùy tiện xuất ngoại. Có muốn đi sợ cũng không được.
Trần Cận Nam thở dài, chậm rãi ngồi xuống, im lặng không nói. Âu Dương Đan do dự một chút, liếc mắt nhìn Trần Cận Nam, rồi nói:
- Dù sao thì em ở nhà cũng không bận chuyện gì. Nếu không thì để em thay anh đi một chuyến.
Trần Cận Nam lập tức lắc đầu:
- Thôi, không cần.
Âu Dương Đan ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói:
- Bằng không thì bảo vợ chồng Tiểu Duệ đến thăm? Tụi nó ở Mỹ, qua lại cũng tiện mà.
Trần Cận Nam do dự một chút rồi lặng yên lắc đầu:
- Không cần đâu, về sau hãy nói.
Nói xong, Trần Cận Nam đứng dậy, bước nhanh về phòng làm việc.