Quan Thanh
Chương 494 : Thái độ - phân công
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Một lần nữa An Tại Đào trở lại Phòng Sơn nhậm chức, với chức vụ Phó bí thư Thành uỷ kiêm Phó chủ tịch thường trực thành phố. Sự trở lại mạnh mẽ của hắn tạo ra một sự chấn động nhất định.
Sau khi kết thúc đại hội bổ nhiệm, Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Hứa Kiến Cương đại diện Tỉnh ủy đến tuyên bố bổ nhiệm, vội về tỉnh. Sau khi dẫn theo các cán bộ tiễn Hứa Kiến Cương, Tống Nghênh Xuân quay lại nhìn mấy người Đông Phương Du, thản nhiên nói:
- Đồng chí Đông Phương này, đồng chí Tại Đào mới nhận chức, trưa nay, mấy uỷ viên thường vụ chúng ta tụ tập một phen, coi như tiếp đón đồng chí Tại Đào!
Người đến nhậm chức là nhân vật số ba, chỉ thua kém Bí thưThành uỷ và Chủ tịch thành phố, mặc kệ trong lòng Tống Nghênh Xuân nghĩ như thế nào, hay khinh thường đến đâu, thì y vẫn phải giữ thể diện và làm đúng thủ tục công tác.
Là nhân vật số một Thành uỷ, y phải đi đầu trong việc giữ gìn sự đoàn kết trong bộ máy lãnh đạo, kể cả việc đãi An Tại Đào một bữa tiệc rượu.
Đông Phương Du mỉm cười, liếc nhìn An Tại Đào:
- Được, không thành vấn đề. Như vậy đi, Bí thư Tống, để tôi đến bố trí một chút, lúc này cũng không còn sớm, các lãnh đạo cũng đừng quay về văn phòng, mà đi thẳng đến nhà khách Phòng Sơn đi!
Tống Nghênh Xuân nhìn đồng hồ, cười nói:
- Cũng được, cứ như vậy đi. Đông Phương, cô bố trí cho tốt nhé! Các đồng chí, đi thôi, lên xe đến nhà khách Phòng Sơn!
Các Ủy viên thường vụ đều cười gật đầu đáp ứng, đứng tại chỗ vẫy tay bảo các lái xe riêng đưa xe tới.
An Tại Đào mới đến nhậm chức, đương nhiên là chưa được cấp xe, Đông Phương Du nghĩ tới điều này, đang định mời An Tại Đào lên xe mình, thì đã thấy An Tại Đào đi nhanh về phía xe của Tống Tử Lâm. Cô do dự một chút, không nói tiếng nào, lên xe đi.
- Lãnh đạo, cho tôi đi nhờ xe với!
An Tại Đào cười đi tới, bắt tay Tống Tử Lâm.
Tống Tử Lâm mỉm cười, hơi có phần miễn cưỡng. Là một Phó bí thư Thành ủy có kinh nghiệm lâu năm, ông ta đã công tác ở Thành uỷ Phòng Sơn bảy, tám năm, nhưng hiện giờ lại bị một tên hỉ mũi còn chưa sạch xếp hạng phía trước mình. Tuy rằng quyền lực không thay đổi, chức vụ không thay đổi, nhưng vị trí của ông ta đã bị xếp vào hạng cuối. Điều này có một đả kích nhất định đối với ông ta. Suy cho cùng, điều này có liên quan tới địa vị và uy thế chính trị của Tống Tử Lâm.
Tuy nhiên, quan trường là như thế, thâm niên và kinh nghiệm là "tiền vốn", nhưng cũng không thể ở trên uy tín, so với nó, thâm niên và kinh nghiệm không đáng một xu. Trong lòng Tống Tử Lam oán hận, nhưng không có cách nào, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
- Mời đồng chí Tại Đào lên xe.
Tống Tử Lâm khoát tay, lên xe trước.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, cũng lên xe từ phía bên kia. Chiếc xe bắt đầu khởi động, nhưng không khí trong xe có phần không tự nhiên. Nhưng An Tại Đào là có ý định mà đến, liền chủ động phá tan bầu không khí nặng nề, thân thiết nói cười với Tống Tử Lâm, luôn dùng lời lẽ và thái độ hết sức tôn trọng đối với Tống Tử Lâm, luôn mồm gọi ông ta là "lãnh đạo".
Tuy biết rõ An Tại Đào đang "điệu bộ" với mình, nhưng thái độ khiêm tốn của hắn cũng khiến trong lòng Tống Tử Lâm có phần dễ chiu, những vướng mắc trong lòng cũng dần dần bắt đầu cởi bỏ. Lý do chân chính thúc đẩy Tống Tử Lâm cởi bỏ những vướng mắc không phải chỉ vì mấy câu khiêm tốn hay thái độ tôn trọng của An Tại Đào, mà chính là An Tại Đào đã cho ông ta một cơ hội để "xuống thang".
Không chấp nhận thì có thể làm thế nào? Chẳng lẽ lại chống đối tổ chức, chống đối Tỉnh ủy sao? Đó là tự mình tìm khó cho mình.
Lúc đến khách sạn, các Ủy viên thường vụ bao gồm cả Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du, thấy An Tại Đào và Tống Tử Lâm vừa nói vừa cười, thái độ hết sức thân mật ngồi cùng một xe tới, trong lòng không khỏi hơi ngẩn ra. Có mấy người thầm nghĩ: "Sao bỗng dưng lão Tống trở nên độ lượng như vậy?"
Thật ra trước kia khi An Tại Đào ở Phòng Sơn, quan hệ giữa hắn và Tống Tử Lâm không tệ, hai người thường xuyên lui tới. Tống Tử Lâm luôn ủng hộ sau lưng An Tại Đào và vốn là người của Trương Bằng Viễn.
Bởi vậy, An Tại Đào cứ kiên trì gọi "lãnh đạo", cũng dần dần khiến trong lòng Tống Tử Lâm sinh ra vài phần phấn khích.
Chu Quân vội chỉ về phía các đó không xa:
- Xin mời theo tôi. Đây là phòng tiếp khách được sửa sang lại vẫn chưa sử dụng. Sáng nay tôi cho người khẩn trương dọn dẹp một chút, thay mới hoàn toàn bàn ghế và các phương tiện làm việc. Lãnh đạo xem có hài lòng không, có gì chưa vừa ý, chúng tôi lập tức điều chỉnh lại.
Theo lý, An Tại Đào là người kế nhiệm Khâu Phong, hẳn là đến văn phòng của Khâu Phong. Nhưng Khâu Phong mất vì tai nạn giao thông, văn phòng của y để đó không ai dùng đến, có lẽ sau này cũng không có lãnh đạo nào sử dụng.
Đối với phòng làm việc, An Tại Đào không qúa chú trọng, hắn nhìn lướt qua văn phòng một chút. Căn phòng được sắp đặt một cách rộng rãi, sạch sẽ và trang trọng, là theo phong cách trang trí văn phòng thông dụng của đa số lãnh đạo.
An Tại Đào mỉm cười:
- Không tệ, được rồi, văn phòng thôi mà, chỉ là nơi làm việc, không cần chú ý quá. À, anh cứ đi trước, tôi có việc phải qua văn phòng của Chủ tịch thành phố Đông Phương một chút.
Đông Phương Du đang súc miệng trong phòng làm việc, rồi lột một miếng kẹo cao su bỏ vào miệng, dường như muốn làm tan đi mùi rượu trong miệng.
An Tại Đào gõ cửa, Đông Phương Du biết là hắn, liền đứng lên mở cửa.
Sau khi vào phòng, An Tại Đào không chút khách khí ngồi xuống sô pha. Theo bản năng, Đông Phương Du cũng ngồi một bên. An Tại Đào liếc mắt, không biết là vô tình hay cố ý, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái ở tay vịn của sô pha, lại như nhớ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đông Phương Du.
Mặt Đông Phương Du đỏ lên, vội vàng đứng dậy, cứ như tránh né "ôn thần", ssau khi lúng túng quay về chỗ ngồi sau bàn làm việc, cô trừng mắt nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào mỉm cười bí hiểm.
Đông Phương Du ho khan vài tiếng, lấy lại bình tĩnh, cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ lung tung, lộn xộn trong đầu mình, khẽ nói:
- Những công tác vốn phân công cho Khâu Phong, hầu như đều đã giao cho một số Phó chủ tịch thành phố khác. Bây giờ anh đến nhận chức, đương nhiên phải rút các công tác ấy về. Có điều, theo tôi thấy thì có thể làm dần dần, trước hết rút về một phần, sau đó đến lúc tổng kết sáu tháng đầu năm sẽ rút toàn bộ, anh thấy được không?
An Tại Đào trầm ngâm một chút. Hắn hiểu được ý của Đông Phương Du, nếu lập tức rút về, có khả năng sẽ khiến cho các Phó chủ tịch thành phố đó phản ứng, hơn nữa, họ tiếp nhận công tác này đã một quãng thời gian, đã có sự gắn kết "lợi ích" ở trong đó, chắc chắn là họ không muốn buông tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng không muốn buông tay cũng không được, cần phải rõ ràng đâu ra đấy, Phó chủ tịch thành phố là Phó chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thường trực thành phố là Phó chủ tịch thường trực thành phố, quyền lực trong tay mình, đương nhiên An Tại Đào phải lập tức nắm giữ.
An Tại Đào ngước nhìn Đông Phương Du, mỉm cười thản nhiên:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, về vấn đề phân công công tác, tôi thấy cứ dựa theo nguyên tắc đi. Con người của tôi, chị cũng hiểu rõ mà, công tác của tôi được phân cho người khác cũng không thích hợp lắm.
Lời An Tại Đào vừa nói ra, trong lòng Đông Phương Du có phần không vui. Cũng không phải là cô muốn hạn chế quyền lực của An Tại Đào, mà là cảm thấy hắn mới vừa đến nhậm chức cũng nên khiêm tốn một chút, trước hết thể hiện thiện ý với mấy Phó thị trưởng, xử lý tốt quan hệ, như vậy tương đối thỏa đáng, lại có ích cho việc triển khai công tác kế tiếp của hắn.
Cô có lòng tốt, nhưng An Tại Đào không tiếp nhận. Đông Phương Du bất mãn liếc An Tại Đào một cái, thấy vẻ mặt ung dung, bình tĩnh của hắn, liền không nhịn được ngầm thở dài, nói thật nhỏ,:
- Đi ra ngoài tạm giữ chức lâu như vậy mà cũng không có chút thay đổi nào, anh vẫn là cái tính cách trước kia, y như một tảng đá vừa hôi lại vừa cứng!
Nhưng lập tức Đông Phương Du liền tỉnh ngộ, mình nói với hắn bằng giọng điệu như vậy, hình như là có phần mập mờ và thân mật, không khỏi đỏ mặt, theo bản năng lảng tránh ánh mắt sắc bén mà vô cùng "xâm phạm" của hắn đang lượn đi lượn lại trên người cô..