Quan Thanh
Chương 497 : Ba quy ước
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
An Tại Đào hơi nhíu mày, ngồi bất động trong văn phòng. Bành Quân vội cười ngọt ngào, đưa mắt nhìn mọi người, có người anh ta quen, cũng có người không, rồi mỉm cười:
- Các vị lãnh đạo…
Bành Quân còn chưa nói dứt lời, Cục trưởng Cục Quy hoạch thành phố Phòng Sơn Trịnh Cửu Phong liền nhiệt tình bắt tay Bành Quân:
- Chánh văn phòng Bành, tôi là Trịnh Cửu Phong, Cục trưởng Cục Quy hoạch thành phố Phòng Sơn.
- Chào anh, Chủ tịch thành phố An, tôi họ Tạ ở Ủy ban xây dựng.
- Chào Chủ tịch thành phố An, tôi là Triệu Đại Cương ở Cục Dân Chính.
Bọn quan viên đồng loạt kính cẩn mỉm cười, tự giới thiệu hết một vòng, lấn cả Bành Quân ra ngoài. Bành Quân xấu hổ đứng ngoài nhìn mọi người, lặng lẽ nhìn thần sắc An Tại Đào, không biết nên đi hay ở.
An Tại Đào mỉm cười đứng dậy, bước ra sau bàn làm việc, bắt tay với đám người Trịnh Cửu Phong. Đến lượt Giải Vân, hắn ra vẻ bất mãn vỗ vai Giải Vân, nói nửa đùa nửa thật:
- Lão Giải, sao còn chưa về nữa? Sao, có phải muốn tôi quản lý anh ăn cơm không? Nhưng tôi nói với anh nha, tôi nhiều lắm là mời anh ăn cơm công tác thôi. À mà không đúng, ngay cả cơm công tác cũng chưa thể mời anh. Tôi mới đến còn chưa có thẻ cơm mà.
Giải Vân cười ha hả:
- Nào dám để lãnh đạo tốn kém chứ. Trưa nay chúng tôi muốn mời lãnh đạo ăn cơm. Bữa cơm này để lão Trịnh lo. Trong cục anh ấy có tiền, không giống như nha môn chúng ta chỉ là ngành phục vụ công cộng thôi.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Mọi người cười phụ họa.
Trịnh Cửu Phong vỗ ngực:
- Không thành vấn đề. Mời lãnh đạo dùng cơm, lão Trịnh tôi móc tiền túi trả còn được. Xin Chủ tịch thành phố An yên tâm, bữa cơm trưa này tôi xuất tiền cá nhân, tuyệt đối không tiêu tiền công đâu.
- Đúng rồi, để lão Trịnh mời khách.
- Chủ tịch thành phố An, anh ngàn vạn lần đừng khách sáo với anh ấy. Hôm nay cứ cùng anh ấy ăn một chầu.
An Tại Đào mỉm cười, nhìn đám cán bộ cấp dưới không ai giống ai này, thần sắc bình tĩnh thong dong. Chủ tịch thành phố mới nhậm chức, cán bộ các ban ngành đến chào hỏi cũng là chuyện bình thường trong quan trường. An Tại Đào dù ăn một bữa cơm với bọn họ cũng không có gì quá đáng.
Nước trong quá ắt không có cá. An Tại Đào không phải loại người bảo thủ, lại càng không muốn làm ra vẻ thanh quan gì cả. Hiện giờ thân phận của hắn khác rồi, là nhân vật số ba ở thành phố Phòng Sơn. Phó Chủ tịch thường trực thành phố Phòng Sơn quyền cao chức trọng, cao cao tại thượng, cũng phải được các cán bộ cấp dưới tôn sùng và xu nịnh.
Để dễ dàng cho việc triển khai công tác, hắn cũng không thích hợp từ chối giao tiếp với cán bộ cấp dưới. Không cần sâu quá, nhưng ăn một bữa cơm là có thể.
Vấn đề hiện tại là, đám người này quá hưng phấn, lại gây ra ầm ĩ như vậy, thì tin tức này sẽ tới tai các vị Chủ tịch thành phố khác, thậm chí còn truyền đến mọi người trong chính quền thành phố.
Ngay từ đầu y đã là Chủ tịch huyện, còn An Tại Đào chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn. Nhưng trong vài năm ngắn ngủi, An Tại Đào xuất thân bần hàn này hôm nay đã bước lên địa vị rất cao. Y vẫn còn là Chủ tịch quận, trong khi người ta đã là phó Bí thư Thành ủy kiêm phó Chủ tịch Thường trực thành phố, là nhân vật số ba trong thành phố, cấp bậc phó giám đốc sở, kinh nghiệm lý lịch hai năm.
Về việc này, y không phục, không ghen tị đến nổi điên thì còn làm được thế nào? Bao lần giao tranh thì bấy lần thất bại, bấy lần đả kích, khiến trong lòng Trương Hân nảy sinh cảm xúc không nói được thành lời. Nói không chừng, không biết từ lúc nào y đã có bệnh "sợ An Tại Đào". Lòng ganh tị đối với An Tại Đào vô hình trung đã biến thành cảm giác lạnh lùng.
An Tại Đào đứng yên lặng, vẻ mặt như cười như không.
Trương Hân do dự một chút, khẽ âm thầm cắn môi, miễn cưỡng bước lại. Y đưa tay ra, cười nói:
- Chủ tịch thành phố An, không ngờ lại gặp được Chủ tịch thành phố An.
An Tại Đào cười ha hả:
- Bạn học cũ, chúng ta cũng đã hơn một năm không gặp. Nghe nói anh kết hôn với Chủ tịch huyện Chu phải không? Ôi, đáng tiếc thật. Lúc ấy tôi ở nước ngoài, không có cơ hội đến tham gia hôn lễ của anh. Đáng tiếc vô cùng! Hôm nào tôi mời vợ chồng anh ăn cơm, xem như chúc mừng muộn cho hai người.
Trương Hân mỉm cười:
- Cảm ơn, sao dám để lãnh đạo tốn kém chứ. Chủ tịch thành phố An, anh có việc mà, tôi cũng có chút việc khác, xin phép về trước. Hôm nào tôi đến gặp lãnh đạo báo cáo công tác.
Trương Hân vội vàng bước đi. Ra khỏi đại sảnh tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, y mới thở phào một hơi. Vừa rồi đối mặt với An Tại Đào, trong lòng y uất nghẹn bực bội đến không chịu nổi, mồ hôi lạnh đổ đầy một lưng, không ngờ lại ướt cả áo sơ mi.
Nhìn theo bóng dáng Trương Hân hốt hoảng rời đi, An Tại Đào khẽ mỉm cười, tiếp tục bước lên lầu.
Chu Quân cười nói:
- Chủ tịch thành phố An, anh và Chủ tịch quận Trương là bạn học cũ sao?
- Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cũ. Năm đó chúng tôi cùng theo khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy ở trường Đảng Bắc Kinh.
- Không lâu sau, khi học lý luận ở Thiên Nam, chúng tôi lại là bạn học. Không chỉ có như thế, lúc tôi còn học việc, làm thư ký cho Chi bộ Đảng lâm thời, Trương Hân là Ủy viên chi bộ. Còn có Tổng biên tập Nhật báo Phòng Sơn trước kia là Lưu Ngạn, cô ấy cũng là Ủy viên chi bộ.
An Tại Đào nhìn Chu Quân, thong thả nói.
- Ha ha, lúc trước bồi dưỡng xong, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương và Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bắt đầu phân phối nhận chức. Trong đám học viên chúng tôi, Trương Hân được giữ chức cao nhất, là phó Chủ tịch huyện Cao Lãm ở thành phố Tân Hải. Lúc đó tôi chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn.
An Tại Đào mỉm cười, tốc độ bước lên lầu đột nhiên nhanh hơn. Chu Quân cười theo, cũng đuổi theo sau. Bành Quân đã lên lầu trước, mở cửa phòng làm việc của An Tại Đào.
Đi vào văn phòng của mình, An Tại Đào gật đầu với Chu Quân, chờ anh ta đi ra ngoài, liền đóng cửa lại nằm lên sô pha, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Nhưng mới nằm xuống chưa được hai phút thì tiếng chuông điện thoại reo vang.
An Tại Đào nhíu mày, đã nghĩ không muốn nghe. Nhưng tiếng chuông điện thoại này rất ngoan cố, reng không ngừng nghỉ, khiến hắn tâm phiền ý loạn.