Quan Thanh
Chương 509 : Mượn dao giết người
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
An Tại Đào không quay về văn phòng, vẫn đứng ngoài hiện trường, chỉ huy cứu hộ và điều tra nguyên nhân. Đám người Giải Vân vừa làm việc vừa báo cáo tiến triển điều tra công tác với An Tại Đào cùng với mức độ tổn thất tài sản trong sự cố cháy nổ này.
Bành Quân nhìn đồng hồ. Lúc này đã hơn 2 giờ chiều, liền vội vàng cung kính nói với Lãnh Mai và An Tại Đào:
- Hai vị lãnh đạo, giờ cũng đã hơn 2 giờ chiều rồi, lãnh đạo còn chưa ăn cơm, hay là ra ngoài ăn chút gì, nghỉ ngơi 1 lúc rồi hãy trở về. Lãnh đạo, bên kia có quán mì bò, nếu anh không ngại phiền phức, tôi xin đi cùng với hai vị lãnh đạo ăn bát mì bò nóng có được không?
An Tại Đào theo bản năng khoát tay:
- Không cần, tôi không đói bụng, ăn không vô.
Lúc này, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, quả thật không muốn ăn chút nào. Nhưng hắn vừa khoát tay, đột nhiên nghĩ tới Lãnh Mai cũng giống mình, chưa ăn gì lại còn đứng lâu như vậy, hẳn là vừa đói vừa mệt. Còn các cán bộ cấp dưới và nhân viên công tác bình thường nữa, từ giữa trưa đến giờ cứ chạy tới chạy lui, vẫn chưa ăn gì.
Chắc là cũng oán hắn. Hắn cứ đứng tại hiện trường như thế, hắn không nói ăn cơm, ai dám đang công tác mà bỏ đó đi ăn cơm? Đừng nói người trong cơ quan chính phủ, ngay cả mấy công nhân viên chức công ty gas Thiên Tinh và các chiến sĩ cảnh sát phòng cháy, cảnh sát vũ trang, cũng chưa ăn cơm, kiên trì chịu đói tiếp tục hăng hái khắc phục sự cố.
An Tại Đào hơi xấu hổ mỉm cười, trầm ngâm một chút, nói với Bành Quân:
- Bành Quân, cậu lập tức liên hệ, thống kê số lượng nhân viên đang công tác ở đây, bao gồm nhân viên công ty Gas Thiên Tinh và chiến sĩ cảnh sát vũ trang, bảo văn phòng Ủy ban mua cơm hộp mang tới, mỗi người một phần. Mấy người chúng ta cũng ăn chung.
An Tại Đào dặn dò ngắn gọn, cũng rất nặng nề. Bành Quân biết tâm trạng hắn không tốt, cũng không dám nhiều lời, cung kính xác nhận, sau đó xoay người khẩn cấp đi làm theo chỉ thị của An Tại Đào.
An Tại Đào quay đầu lại nhìn Lãnh Mai, thấy cô vẫn đứng đó mỉm cười, nhưng trong thần sắc có chút mệt mỏi không che lấp được. Trong lòng hắn thấy xót xa, liền dịu dàng nói:
- Em vào xe nghỉ ngơi một chút, bằng không thì về trước đi. Khi có kết quả điều tra, anh sẽ gọi điện thoại cho em ngay.
Lãnh Mai ương ngạnh lắc đầu:
- Không, em không thể đi. Hơn nữa, em là phó Chủ tịch thành phố về quản lý an toàn. Nếu em đi sẽ có người nói xấu.
- Nói xấu? Ai?
An Tại Đào ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ. Hắn bước qua, thừa dịp người khác không chú ý, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh lẽo của Lãnh Mai rồi lập tức buông ra. Lãnh Mai hoảng sợ, hơi đỏ mặt, vội vàng nhìn xung quanh. Thấy không ai chú ý đến phía này, mới nhẹ nhõm thở phào, trách An Tại Đào:
- Anh điên rồi sao? Hư quá!
An Tại Đào cười ha hả, chỉ chiếc xe chuyên dụng bên cạnh Lãnh Mai, nói nhỏ:
- Em vào xe nghỉ ngơi một lúc đi. Em thân thể yếu đuối, không chịu nổi đâu. Ngoan, nghe lời anh, nghỉ ngơi một lúc. Bành Quân mang cơm về tới thì anh gọi em ăn cơm.
Cảm nhận được sự săn sóc dịu dàng của An Tại Đào, Lãnh Mai cảm thấy rất ấm áp. Cô gật đầu, không cự tuyệt sự quan tâm của hắn. Nhưng cô mới vừa đi qua phía xe vài bước, đột nhiên quay người lại, nói nhỏ:
- Tiểu Đào, em nghĩ sẽ có người nhân cơ hội này nhảy ra làm khó dễ anh. Anh nên chuẩn bị tư tưởng đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
An Tại Đào hơi sửng sốt, nói nhỏ:
- Em nói đến Ngô Quốc Cẩm sao? Anh sợ con khỉ nó. Anh mới tiếp quản hệ thống phục vụ công cộng chưa được ba ngày, xảy ra vấn đề anh có trách nhiệm cái rắm gì. Hừ, y không nhảy ra thì thôi, nếu y dám nhảy ra, anh sẽ khiến cho y khó coi luôn.
Lãnh Mai thở dài:
- Theo ý của Chủ tịch thành phố Ngô, giờ chúng ta phải làm sao?
Thái độ của An Tại Đào càng thức giận, biểu hiện càng kích động, trong lòng Ngô Quốc Cẩm càng vui mừng, có một sự khoái trá lâng lâng trong lòng.
Thật ra Ngô Quốc Cẩm cũng biết, An Tại Đào vừa mới được phân công ngành phục vụ công cộng, dù chuyện này thành sự cố rất nghiêm trọng, theo lý, cũng không ảnh hưởng quá lớn với An Tại Đào, đơn giản chỉ là khiến hắn mất chút thời gian giải quyết hậu quả mà thôi.
Nhưng An Tại Đào không sao, không có nghĩa là những người phía dưới An Tại Đào cũng không sao. So ra đám người Lý Kiệt và Lương Mậu Tài ở công ty Năng Nguyên Phòng Sơn, hay là đám người như Giải Vân Cục trưởng Cục Công cộng, sẽ mệt mỏi lắm. Nhớ tới việc Giải Vân phản bội mình, Ngô Quốc Cẩm hận không thể đá cho Giải Vân té ngã rồi đạp thêm cho y mấy cước nữa.
Phải làm cho to chuyện. Là chủ quản Cục và lãnh đạo công ty Gas, đám người Giải Vân, Lý Kiệt, Lương Mậu Tài ít nhất phải chịu phạt, tốt hơn là nên miễn chức. Chuyện này cũng như đánh vào mặt An Tại Đào. Ngô Quốc Cẩm tính toán như thế. Tính toán của gã, không chỉ có An Tại Đào biết, mà ngay cả Giải Vân cũng biết.
Ngô Quốc Cẩm cười lạnh:
- Làm thế nào ư? Báo cáo cụ thể, giải quyết nghiêm túc. Cho dù nhận định cuối cùng không phải là tai nạn do thiếu trách nhiệm, nhưng thương vong lớn như vậy, các ban ngành liên quan và bản thân công ty gas khó chối bỏ được trách nhiệm.
- Ồ? Nếu là như thế, thì tôi thấy Chủ tịch thành phố Ngô cũng khó trốn được trách nhiệm. Từ năm 94, anh đã được phân công quản lý phục vụ công cộng. Băng dày ba thước không chỉ vì trời lạnh một ngày. Hôm nay xảy ra sự cố nổ gas, làm phó Chủ tịch thành phố chưa đến một tuần, đồng chí Quốc Cẩm thật sự không có trách nhiệm sao?
An Tại Đào mỉa mai nói.
- Anh!
Ngô Quốc Cẩm phẫn nộ đứng lên, nhưng đương nhiên gã cũng không làm gì, ngón tay run run chỉ An Tại Đào nói:
- Nếu các anh cố ý giấu không báo cáo, tôi vẫn giữ quan điểm của tôi.
Mấy vị phó Chủ tịch khác ngơ ngác nhìn nhau. Nhất là Lãnh Mai, hơi bất đắc dĩ nhìn An Tại Đào, cảm thấy biểu hiện hôm nay của hắn có chút khác thường. Sao hắn lại công khai gây cãi với Ngô Quốc Cẩm trong cuộc họp Chủ tịch thành phố chứ? Ngay cả khi Ngô Quốc Cẩm chủ động khiêu khích, thân phận An Tại Đào như vậy, cũng không nên thất thố.
Lãnh Mai trầm ngâm, mơ hồ quay đầu đi nơi khác.
Khụ khụ!
Đông Phương Du ho khan hai tiếng:
- Được rồi, không cần cãi nữa, tất cả mọi người là vì công tác thôi.
Đông Phương Du còn chưa dứt lời, An Tại Đào lại làm càn, nói xen vào:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, nếu đồng chí Quốc Cẩm kiên trì như vậy, nếu tôi còn nói gì nữa thì không tẩy sạch được hiềm nghi cho mình. Như vậy, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Quốc Cẩm, mau chóng báo cáo bằng văn bản lên Ủy ban nhân dân tỉnh. Đồng thời mời họp báo, đem số lượng thương vong và thiệt hại vật chất thông báo cho giới truyền thông biết.
An Tại Đào thả người dựa vào lưng ghế, trong mắt lóe ra một tia giảo hoạt, rơi vào mắt hai người Lãnh Mai và Đông Phương Du.
Hai người gần như phản ứng như nhau. An Tại Đào làm ầm ĩ với Ngô Quốc Cẩm là muốn dựng một vở kịch, cố ý khiêu khích câu dẫn Ngô Quốc Cẩm, giở chiêu mượn dao giết người. Anh thử nghĩ xem, Ngô Quốc Cẩm công khai tỏ thái độ như thế trong cuộc họp Chủ tịch thành phố, rất hiên ngang lẫm liệt. Rõ ràng nếu gã đối nghịch với An Tại Đào, thì vị phó Chủ tịch thành phố Ngô đáng thương này sẽ không qua được Tống Nghênh Xuân. Bị người gài bẫy mà không biết, còn tưởng rằng nắm được nhược điểm của An Tại Đào.
Sau đó, sự thật chứng minh, kết thúc cuộc họp, thái độ của Ngô Quốc Cẩm lọt vào tai Tống Nghênh Xuân. Tống Nghênh Xuân lập tức không thể nén giận được, đã đem điện thoại trên bàn làm việc ném xuống đất.