Quan Thanh
Chương 510 : Tranh cãi gay gắt
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Lãnh Mai ngồi ở đó, khóe miệng bĩu ra, nụ cười chợt biến mất.
Chợt, cô gật đầu cực kỳ nghiêm túc:
- Vâng, Chủ tịch thành phố Đông Phương, các vị đồng chí, tôi tán thành ý kiến của đồng chí Quốc Cẩm, sự cố nổ ga lúc này tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn, tôi cũng đồng ý để chúng ta báo cáo chi tiết với tỉnh, đồng thời hẳn là nhanh chóng thông báo kết và điều tra và tình hình thương vong liên quan đói với truyền thông tin tức, để tránh các loại đồn đại nhảm nhí truyền bá.
Thấy Lãnh Mai luôn đứng chung một chỗ với An Tại Đào đột nhiên tán thành ý kiến của mình, trong lòng Ngô Quốc Cẩm co giật một hồi, mơ hồ cảm thấy hơi không ổn, nhưng chỗ nào không ổn, trong nhất thời lão nghĩ không rõ ràng. Chẳng qua, lão đã là tên lên dây không thể không bắn, "thái độ" đã nói ra, cũng không để cho lão đổi ý.
Ba Phó Chủ tịch thành phố khác, Triệu Kiến Quốc, Vương Chí Quân và Cổ Lam, ba người ngơ ngác nhìn nhau, sau khi do dự thật lâu, cuối cùng vẫn duy trì trầm mặc khác thường, vừa không tỏ vẻ đồng ý, cũng không tỏ vẻ phản đối, chỉ là ánh mắt phức tạp đặt lên người Chủ tịch thành phố Đông Phương Du.
Đông Phương Du nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn về Ngô Quốc Cẩm bất giác tràn đầy cảm thán và thương hại nào đó. Cô biết, nếu Ngô Quốc Cẩm chống đối với An Tại Đào, ý đồ "giao phong" với An Tại Đào, như vậy, ngay từ đầu lão thế nào cũng thất bại.
Bởi vì, bất kể là tâm cơ quyền mưu, hay là từ bối cảnh hậu trường, hoặc là uy tín uy vọng, Ngô Quốc Cẩm đều kém An Tại Đào quá xa, căn bản không thể so sánh.
Hiểu biết An Tại Đào càng sâu, Đông Phương Du lại càng cảm thấy nhìn không thấu hắn. Cô vốn nghĩ rằng An Tại Đào đơn giản là dựa vào Trần Cận Nam sau lưng, nhưng sự thật lại không phải. An Tại Đào có thể đi tới ngày hôm nay, có quan hệ nhất định tới bối cảnh, nhưng tuyệt đối không phải nhân tố chủ yếu. Thật sự thúc đẩy hắn trưởng thành, là đầu óc, tính tình và lòng dạ của hắn.
Công tác ở tỉnh, còn có thể được che chở dưới cánh chim Trần Cận Nam, nhưng biểu hiện ở Yên Kinh, thành tích công tác nổi bật ở nước ngoài, lại không quan hệ tới bối cảnh. Đây hoàn toàn là năng lực cá nhân, ai cũng không thể phủ nhận.
An Tại Đào có được thành thục vững vàng hơn xa người thường và bạn cùng lứa tuổi, trình độ lý luận chính trị cực cao, năng lực công tác rất mạnh. Tính tình cương nghị quả quyết thậm chí hơi lạnh lùng, lòng dạ rộng lớn tầm nhìn trống trải, nhìn vấn đề cực kỳ sâu xa, hơn nữa hắn cũng không có "vấn đề ràng buộc kinh tế" ---- Thử nghĩ, một người như vậy ở trong quan trường, nếu không đề bạt lên được, vậy thật sự là kỳ quặc.
...
...
An Tại Đào tính tình cương nghị quả quyết, nên ra tay sẽ ra tay, tuyệt đối sẽ không chút do dự. Hiện giờ hắn phát hiện Ngô Quốc Cẩm chắc chắn là chướng ngại trên đường đi tới của hắn, vì tẩy rửa hết thảy tai họa ngầm cản đường, hắn quyết đoán chủ động ra tay với Ngô Quốc Cẩm.
Đông Phương Du âm thầm lắc đầu, thu ánh mắt trên người Ngô Quốc Cẩm trở về, trầm mặc một hồi, đột nhiên gật đầu với Trưởng Ban Thư ký kiêm Chủ nhiệm Văn phòng UBND thành phố Chu Quân:
- Tiểu Chu, ý kiến của anh thế nào?
Chu Quân thật sự không ngờ Đông Phương Du lại giao củ khoai lang nóng bỏng tay này cho mình, trưng cầu ý kiến của mình trong cuộc họp Chủ tịch thành phố. Gã xấu hổ mà cười, tuy rằng oán giận trong lòng, nhưng ngoài miệng cũng không dám không trả lời:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, các vị lãnh đạo...
Chu Quân khó xử mà nhìn Đông Phương Du và đám Phó Chủ tịch thành phố, thấy có người khóe miệng mang theo nụ cười dường như muốn xem náo nhiệt, mà có người ánh mắt linh hoạt, sắc bén nhìn mình chằm chằm... Gã âm thầm mắng một tiếng trong lòng, trong nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, đơn giản biểu đạt thái độ tán thành hoặc phản đối cũng không khó, khó là ở chỗ phép ẩn dụ của thái độ này nhiều lắm, chỉ cần không cẩn thận sẽ khiến mình rơi vào trong vũng bùn tranh giành quyền lực không thể tự thoát khỏi.
Thấy mọi người đều phản đối, Ngô Quốc Cẩm cũng không có cách nào khác, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, không hề lên tiếng.
Lúc này sắc mặt Giải Vân dự thính hội nghị mới hoan giãn ra, trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm thật dài. Đừng nhìn tổ điều tra liên hợp đã xác định đây là sự cố không có trách nhiệm, loại bỏ tách nhiệm quản lý của Cục Công cộng và Gas Thiên Tinh, nhưng nếu lãnh đạo thành phố muốn mượn điều này hỏi trách nhiệm ---- lấy những người bọn họ trút giận, hoặc là làm bộ cho dư luận xem, bọn họ nhất định sẽ trở thành vật hi sinh bất đắc dĩ.
Chủ tịch thành phố đối chọi gay gắn trong cuộc họp, thậm chí còn vỗ bàn, không khí khẩn trương kịch liệt, vượt ra ngoài sự tưởng tượng của đám người Giải Vân. Mỗi một Phó Chủ tịch thành phố đều biểu hiện ra thái độ bất đồng: Ngô Quốc Cẩm khiêu kích, An Tại Đào mạnh mẽ cứng rắn, Đông Phương Du trầm ổn, Lãnh Mai nhắm mắt theo đuôi, ba người Triệu Kiến Quốc Cổ Lam Vương Chí Quân trầm mặc, đều để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, cũng phán đoán ra không ít tin tức từ giữa.
An Tại Đào quả nhiên mạnh mẽ cứng rắn như trong truyền thuyết... Dưới cạnh sắc của hắn, cũng chỉ có lão già Ngô Quốc Cẩm này nhảy dựng lên chống đối hắn, nhưng dường như căn bản không phải đối thủ của An Tại Đào; mà Đông Phương Du, mặc dù thái độ không rõ ràng, nhưng cũng thiên hướng một bên An Tại Đào.
Trong lòng mọi người âm thầm rét lạnh, hình tượng quyền uy của An Tại Đào tiến thêm một bước khắc sâu rõ ràng.
Mà điều này đối với Giải Vân mà nói, giờ phút này lại có thêm cảm thụ bất đồng. Gã luôn nghe nói An Tại Đào cực kỳ "bao che khuyết điểm" đối với "người một nhà", thà rằng lợi ích của mình bị hao tổn cũng đứng ra làm chủ thay kẻ dưới tay ở thời khắc mấu chốt... Nói thật, lãnh đạo như vậy không nhiều lắm.
Nghĩ một chút, Giải Vân cảm thấy mình "chuyển hướng" lúc này đáng giá, càng kiên định cố gắng trở thành thành viên tin cậy trong phái An Tại Đào.
****
Lúc UBND thành phố mở hội nghị, Thành ủy cũng không nhàn rỗi, Tống Nghênh Xuân buồn bực mà ở lại trong phòng làm việc chờ đợi tin tức, nhân vật số một Thành ủy như ông ta không khi, lãnh đạo và cán bộ khác cũng chỉ có thể lưu lại trong phòng làm việc lo lắng đợi lệnh.
Chu Thắng Khoa tâm tình chán nản đi vào Thành ủy, đứng trước cửa Tống Nghênh Xuân do dự một hồi, cuối cùng vẫn lớn gạn gõ cửa phòng Tống Nghênh Xuân. Tống Nghênh Xuân đang bực bội, đột nhiên nhìn thấy Chu Thắng Khoa, liền nhíu mày, trầm giọng nói:
- Chu Thắng Khoa? Ừ? Lúc này anh không qua bên UBND công tác, chạy tới chỗ tôi làm gì?
Chu Thắng Khoa quay người đóng chặt cửa, kính cẩn mà giận dữ nói:
- Lãnh đạo, Bí thư Tống, ngài cần phải làm chủ cho tôi... Giữa trưa tôi cùng ăn cơm với lão Lưu, ngài cũng biết, hắn đến thành phố chúng ta đầu tư, chúng ta đều là người một nhà, tôi có thể nào không mời hắn ăn bữa cơm? Ai biết hôm nay xảy ra sự cố nổ gas... Đây là chuyện lớn hơn cái rắm một chút, nhưng An Tại Đào nắm chặt không buông, chuyện bé xé ra to mượn đề tài nói chuyện của mình, tạm thời cách chức tôi... Rõ ràng là đối với tôi, kỳ thực trên thực tế không phải hắn hướng về phía ngài sao?
Tin tức buổi chiều An Tại Đào tạm thời cách chức Chu Thắng Khoa ngay tại chỗ, kỳ thực Tống Nghênh Xuân đã biết. Trong lòng ông ta hiểu được, An Tại Đào chính là mượn Chu Thắng Khoa để thị uy với Bí thư Thành ủy như ông... Nhưng, chó Nhật Chu Thắng Khoa này phạm sai lầm trước, hiện giờ bị An Tại Đào nắm chặt bím tóc, ngay cả ông ta muốn che chở Chu Thắng Khoa, trong nhất thời cũng không duỗi tay ra được.
Chẳng qua, Tống Nghênh Xuân cũng không quá để chuyện Chu Thắng Khoa trong lòng. Trước mắt đối với ông ta mà nói, quan trọng hơn là làm thế nào tiêu trừ ảnh hưởng tiêu cực sự cố nổ gas hôm nay dến trình độ nhỏ nhất.
Chu Thắng Khoa tất nhiên là thân tín, quan hệ không thấp với ông ta, nhưng so sánh với tiền đồ chính trị của cá nhân ông ta, một Chu Thắng Khoa có là cái gì đâu.