Quan Thanh
Chương 534 : Thận trọng – Đấu đá quyết liệt (Phần 2)
Ngày đăng: 01:45 20/04/20
Đầu dây bên kia, Đông Phương Du trầm mặc một chút.
- Được rồi, trở về là tốt rồi. Ở thành phố công việc rất nhiều, cực kỳ phức tạp. Cậu sau khi trở về cũng nên san xẻ giúp tôi. Đúng rồi, trước lễ, Thành ủy mở một hội nghị thường vụ mở rộng, Tống Nghênh Xuân trước mặt mọi người còn hỏi qua sự tình của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan. Lúc ấy, tôi đã nói rằng chuyện này đồng chí An Tại Đào đang điều tra. Sau thời gian nghỉ phép ở Yên Kinh, đồng chí sẽ quay trở về và báo cáo kết quả với Thành ủy.
- Bí thư Tống có nổi giận hay không?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Cơm thì phải nhai từng miếng, không thể ăn cùng một lúc được. Sự tình của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan không phải đơn giản như mình đã nghĩ. Bí thư Tống so với chúng ta phải rõ hơn chứ.
- Không chỉ riêng gì Tống Nghênh Xuân mà tôi nghe nói các lãnh đạo tỉnh cũng đang rất chú ý. Dù sao thì đề cập đến một khối tài sản hàng tỷ đồng và vấn đề công ăn việc làm cho hàng chục người, cũng không phải là vấn đề nhỏ. Tôi nghĩ, cậu nên tranh thủ trong hai ngày làm sớm chuyện này. Thứ nhất là để báo cáo với Thành ủy. Thứ hai, nếu chẳng may ở trên hỏi xuống thì chúng ta cũng có cái mà nói.
An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi cười:
- Vâng, tôi hiểu rồi. Lát nữa tôi sẽ đến văn phòng của cô, chúng ta sẽ bàn về vấn đề này.
- Được, cậu hãy tranh thủ thời gian. Tôi chờ cậu.
Nói xong, Đông Phương Du liền cúp điện thoại.
An Tại Đào trở lại văn phòng, vội vàng ký tên lên xấp văn kiện. Gần nửa tháng hắn không có ở đây, trên bàn chồng chất văn kiện chờ hắn thẩm duyệt. Tuy rằng chuyện này làm hắn rất chán ghét, nhưng là Phó chủ tịch thường trực thành phố, hắn không thể không xử lý những sự vụ hành chính thông thường của Ủy ban nhân dân thành phố.
Xong, nhìn đồng hồ đã là mười giờ sáng. Hắn gọi cho thư ký Bành Quân giao việc, sau đó liền đến văn phòng của Chủ tịch thành phố Đông Phương.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Cậu nói tiếp đi.
Đông Phương Du gật đầu.
- Nhưng để cứu như thế nào thì cần phải bàn tính lại.
An Tại Đào rít một ngụm thuốc:
- Tập đoàn Vân Lan trên danh nghĩa là xí nghiệp xử lý của tập thể thôn Vân Lan, nhưng trên thực tế, rất nhiều năm trước đã trở thành xí nghiệp của Tiết gia. Tiết Đức Bản mấy năm khổ công kinh doanh, thông qua quan thương câu kết sớm vận dụng những thủ đoạn thư bản đem xí nghiệp tư hưu hóa. Có lẽ trước khi gặp chuyện không may, Tiết Đức Bản đã có được tin tức nào đó, cho nên con gái của ông ta là Tiết Yến đã đem bán toàn bộ cổ phần của họ Tiết trong xí nghiệp Vân Lan, rồi chuyển đến nước ngoài.
- Có một vấn đề quan trọng mà chúng ta cần phải điều tra cho rõ là: Tiết Yến bỏ đi, vậy thì cổ phần Tiết thị sẽ lọt vào tay ai? Ngoài ra, một lượng tài sản lớn như vậy, đâu thể nói bỏ là bỏ đi? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm thế nào để thực hiện?
An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy, trầm ngâm nói:
- Tôi ngày mai sẽ đến khu Cao cấp – Hiện đại. Chỉ cần điều tra cho rõ vấn đề này, tôi nghĩ nan đề của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan sẽ được giải quyết.
An Tại Đào quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói tiếp:
- Chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Nếu đào sâu thêm, khẳng định sẽ có một kết quả ngoài dự đoán của mọi người. Tuy rằng tình thế hiện tại của tập đoàn xí nghiệp Vân Lan không ổn, rất có dấu hiệu phá sản, nhưng cổ phiếu của nó trên thị trường vẫn rất cao. Loại tình huống như thế này quả thực có chút quỷ dị.