Quan Thanh

Chương 623 :

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Nếu trụ sở chính ở Hongkong bị công kích, Hoàng Tự Long còn không coi trọng, nhưng ở tỉnh Đông Sơn chịu cảnh vắng vẻ lại khiến cho ông ta cảnh giác và căm tức gấp bội. Ông ta tuy là thương nhân Hongkong, nhưng mấy năm nay toàn bộ trọng tâm kinh doanh và sản nghiệp cơ bản đều chuyển đến nội địa. Cái gọi là trụ sở chính ở Hongkong tuy nhiên chỉ là một cái thùng rỗng.



Nếu không phải vì đại lục luôn có một số những chính sách ưu đãi đối với thương nhân Hongkong thì Hoàng Tự Long cũng không muốn tiêu tiền để duy trì công ty ở Hongkong. Nói trắng ra, công ty ở Hongkong chỉ là một tấm chiêu bài mà thôi, căn bản chẳng có nghiệp vụ gì chân chính. Cho nên, công ty ở Hongkong gặp nạn đối với Hoàng Tự Long mà nói cũng không có quan hệ gì nhiều.



Nhưng gần đây, những cán bộ ở tỉnh lại đóng cửa không cho khách vào nhà như vậy khiến cho Hoàng Tự Long tâm trạng khẩn trương hẳn lên. Ông ta cũng không phải thằng ngốc, hai sự việc liên hệ với nhau, đương nhiên là có quan hệ nào đó với An Tại Đào của thành phố Phòng Sơn.



Bởi vậy có thể thấy được, An Tại Đào bối cảnh của người này so với tưởng tượng của mình lúc trước còn thâm hậu hơn. Hoàng Tự Long ngồi trong phòng làm việc sang trọng của mình ở trung tâm thương mại thành phố Thiên Nam, suy nghĩ về điều này.



Đang suy nghĩ thì tâm phúc của ông ta, Tổng giám đốc Mã Đại Xuyên của công ty Bất động sản Vân Long ở Thiên Nam gương mặt nở nụ cười thật tươi bước vào văn phòng:



- Ông chủ, tôi đã trở về.



Hoàng Tự Long ngồi thẳng người dậy, nhích đến phía trước, trầm giọng nói:



- Có tin tức gì không? Sự việc tôi bảo cậu điều tra, có điều tra được không?



- Ông chủ, bên thành phố Phòng Sơn đích xác là có động tĩnh không nhỏ. Tôi nghe nói, bọn họ đang chuẩn bị thông qua pháp luật, hướng tòa án tiến hành tố cáo chúng ta vi phạm quy định giao ước. Về phương diện khác, nghe nói trợ lý Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Cổ Vân Lan đang tổ chức đấu thầu lần thứ hai.



Mã Đại Xuyên cười nịnh, thấy Hoàng Tự Long rút ra điếu thuốc thì liền chủ động chạy đến bật lửa, sau đó mới nhẹ nhàng nói:



- Tuy nhiên, ông chủ, chúng ta cũng không cần phải lo lắng. Nếu bọn họ muốn tố cáo thì nhiều lắm thì bồi thường một số tiền thôi. Hơn nữa, quan trường lề mề lắm, còn không nhất định khi nào sẽ có kết quả.



Hoàng Tự Long rít một ngụm khói, gật đầu nói:



- Ừ, nếu bọn họ muốn tố cáo thì cứ tố cáo. Tôi thật không tin bọn họ có thể làm được gì.



- Tìm một luật sư tốt, tinh thông pháp luật nội địa và luật sư am hiểu tố tụng hình sự. Đừng lo tốn bao nhiêu tiền, tận lực thao tác trong phạm vị bảo đảm danh dự công ty chúng ta không bị ảnh hưởng. Ý tứ của tôi cậu hiểu rõ chứ?



Mã Đại Xuyên liên tục gật đầu:



- Ông chủ, tôi hiểu rồi. Tôi làm việc thì ngài cứ yên tâm.



Hoàng Tự Long khẽ mỉm cười:



- Đại Xuyên, cậu làm việc thì tôi yên tâm rồi. Được rồi, nói chuyện tiếp theo đi.


An Tại Đào ừ một tiếng:



- Như vậy cũng đúng. Cô Dương, bước tiếp theo cô hãy theo dõi công trình này. Công trình này đã được đầu tư, chúng ta không thể vì một số nhân tố khác mà khiến công trình này mục nát.



An Tại Đào tuy rằng không có nói rõ, nhưng Dương Hoa lại hiểu ý tứ của hắn liền vội vàng gật đầu. An Tại Đào sở dĩ Tống Nghênh Xuân rời đi không lâu, lập tức đem công trình này toàn bộ quyền quản lý cho Dương Hoa, chính là lo lắng công trình này bởi vì Tống Nghênh Xuân mà xuất hiện vấn đề.



- Bí thư An, bên ngoài trung tâm chính vụ là một quảng trường lớn. Bên cạnh phía bắc còn chuẩn bị xây dựng một sân vận động, một siêu thị, một công viên và một bệnh viện.



Dương Hoa nói xong thì ánh mắt có chút lóe lên. Đây chính là ý đồ đích thật mà cô muốn dẫn An Tại Đào đến xem.



Quả nhiên, An Tại Đào nhíu mày trầm giọng nói:



- Trung tâm chính vụ đương nhiên là phải có một số phương tiện cơ sở. Quảng trường còn có thể chấp nhận, nhưng trong này lại xây dựng sân vận động, siêu thị và bệnh viện làm gì? Nơi này đâu phải khu dân cư sinh sống?



Dương Hoa trong lòng thở dài. Đây là quy hoạch lúc trước của Tống Nghênh Xuân. Tổng cộng đầu tư cho công trình này hơn trăm triệu, chia làm ba công trình, chiếm một số đất thật lớn. Cô cho rằng điều này có chút phô trương, nhưng do là quyết sách của Bí thư Thành ủy trước, cô là Phó chủ tịch thường trực thành phố thì có thể nói được gì.



- Bí thư An, phương án quy hoạch còn có những công trình khác. Ba công trình này nếu hoàn thành chỉ sợ phải tốn hai năm. Bên ngoài đều là đồng ruộng, đất canh tác vẫn còn đang sử dụng.



Dương Hoa nhìn đồng ruộng xa xa, khe khẽ thở dài.



An Tại Đào chau mày, đột nhiên khoát tay nói:



- Phương án quy hoạch này có vấn đề, phải lập tức chỉnh sửa lại. Cô Dương, cô hãy tổ chức một cuộc thảo luận với người của Cục Quy hoạch và Ủy ban nhân dân, nghiên cứu làm như thế nào để chỉnh sửa phương án quy hoạch này. Không cần nói khoản đầu tư lớn mà thành phố phải gánh, hơn nữa tất cả quanh đây đều là đồng ruộng, nếu hủy đi số ruộng này thì có phải chúng ta quá tàn nhẫn hay không?



An Tại Đào đứng tại chỗ nói, khiến Dương Hoa trong lòng vui mừng.



- Được rồi, tôi còn có việc phải về trước đây.



An Tại Đào vội vàng hướng Dương Hoa gật đầu, rồi quay lại chiếc xe chuyên dụng của mình cách đó không xa. Thấy hắn rời khỏi, Lý Bình khẩn trương đuổi theo An Tại Đào, còn Dương Hoa và các cán bộ khác của thành phố cũng khẩn trương đuổi theo để tiễn.



An Tại Đào ngồi lên xe, thò đầu ra ngoài cửa kính, hướng mọi người cười nói:



- Các đồng chí hãy trở về đi.