Quan Thanh
Chương 632 :
Ngày đăng: 01:47 20/04/20
Đồng Hồng Cương gật đầu, cung kính nói:
- Vâng, Bí thư An, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trở về làm ngay phương án này, rồi sẽ mang đến cho lãnh đạo tái thẩm duyệt.
- Lão Đồng, ý của tôi là, phương án này phải cẩn thận hoàn thiện một chút. Có một số công tác cơ sở cần làm trước thì cứ làm trước. Ví dụ như thống kê số lượng xe công của toàn bộ cơ quan chính Đảng, tình hình sử dụng xe, phí tổn giữ gìn…thì hiện nay đều phải bắt tay vào làm trước. Tạm thời thì công tác này do văn phòng Thành ủy làm, Ủy ban nhân dân phối hợp xử lý. Thời gian sau này, khi thành lập được cơ quan quản lý xe công thì mọi người đem công tác này chuyển giao sang bên đó.
An Tại Đào khoát tay nói.
Đồng Hồng Cương khẩn trương gật đầu xác nhận, sau đó rời khỏi.
Dưới sự chỉ đạo của An Tại Đào, việc cải cách sử dụng xe công trong cơ quan chính Đảng Phòng Sơn được đẩy nhanh với tốc độ khá cao. Trải qua xem xét nghiên cứu của hội nghị Thường vụ Thành ủy, phương án cải cách xe công của cơ quan chính Đảng Phòng Sơn chính thức được vận hành vào cuối tháng 7. Biện pháp quản lý và quy định sử dụng xe công được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chính thức ban bố thi hành.
Cùng lúc đó, trải qua sự phê duyệt đồng ý của tỉnh, trung tâm quản lý xe công của cơ quan chính Đảng Phòng Sơn chính thức được thành lập, biên chế cấp Cục chính huyện, thuộc cơ cấu hành chính trực tiếp của chính quyền Phòng Sơn, có mối liên hệ với văn phòng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Trung tâm này phụ trách toàn bộ xe công của tất cả các cơ quan chính Đảng trong thành phố. Nói cách khác, hiện giờ trong biên chế tất cả xe công đều do trung tâm này quản lý.
Bao gồm tất cả xe chuyên dụng của lãnh đạo thành phố và nhân vật số một của các đơn vị đều về trung tâm này quản lý. Chẳng qua, phương diện quản lý sử dụng xe chuyên dụng của lãnh đạo đều do văn phòng Thành ủy, Ủy ban nhân dân và các đơn vị quản lý. Còn đối với các phó chức của các bộ môn dùng xe tương đối cố định và xe công dùng cho các cán bộ bình thường thì sẽ do trung tâm thống nhất điều phối. Trước khi sử dụng phải gọi điện thoại về trung tâm để xin ý kiến. Sau đó từ trung tâm xe thống nhất phái xe đi. Trên nguyên tắc, các đơn vị dùng xe trên cơ bản đều có xe tương ứng. Chỉ có điều phải do trung tâm thống nhất điều xe.
Các cơ quan ở thành phố là như thế, còn các cơ quan chính Đảng ở khu, huyện phải tham khảo cách thức hiện của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đều tự thành lập một trung tâm quản lý xe công cấp đơn vị trưởng phòng, quản lý và quy phạm giống nhau.
Cứ như vậy, ngoại trừ nhân vật số một của các đơn vị, bao gồm một số phó chức, việc sử dụng xe công không còn giống như trước, muốn sử dụng thế nào thì sử dụng. Muốn sử dụng xe công trong việc cá nhân trên cơ bản không còn khả năng nữa. Mà bởi vì thống nhất quản lý, tình hình và phí tổn bảo dưỡng xe công định kỳ của các nhân vật số một cũng bị giới hạn lại rất lớn.
Xe công đại diện cho đãi ngộ và quyền uy của cán bộ. Mất đi xe chuyên dụng cố định, tất nhiên là khiến cho rất nhiều cán bộ cấp huyện cục bất mãn. Ngoài miệng thì không ai dám phản đối, nhưng lại âm thầm cản trở nó.
Sau khi biện pháp cải cách và quy định sử dụng xe công của các cơ quan chính Đảng được ban hành, trung tâm quản lý xe công đã bắt đầu nhận các xe công chuyển giao về từ các đơn vị. Dựa theo kế hoạch, trung tâm phải trong một tháng hoàn thành tất cả việc thu hồi quản lý xe công trong danh sách. Nhưng cho đến giữa tháng 8, các đơn vị chuyển giao lên không đủ 50 chiếc xe, so với 350 chiếc xe công thống kê trước đó hoàn toàn chênh lệch nhau.
Mặc dù các đơn vị báo cáo lên 350 chiếc xe công, nhưng theo danh sách của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân, Ủy ban mặt trận Tổ quốc, Tổng Công đoàn và mấy chục đơn vị cấp huyện cục, từng đơn vị ít nhất có năm chiếc xe công, tổng cộng phải hơn 400 chiếc xe công.
Trung tâm không ngừng kết nối với các đơn vị. Nhưng có thể nghĩ, làm sao ai mà có thể đem những ích lợi của mình bỏ ra ngoài chứ. Tuy rằng ngoài miệng thì đều tuyên bố rằng sẽ ủng hộ công tác của trung tâm, nhưng chứng thực thì lại ra sức khước từ.
Biên chế của trung tâm quản lý xe công là 24 người. Một Chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm, năm phòng bộ môn. Hiện tại nhân viên đều là từ các đơn vị điều động đến. Chủ nhiệm trung tâm quản lý xe công nguyên là Phó chánh văn phòng Thành ủy Tiền Tuyết Lỵ. Tiền Tuyết Lỵ có thể đạt được chức vụ này cũng là do Phó bí thư Mã Đức Thắng mạnh mẽ tiến cử.
Mắt thấy kỳ hạn Thành ủy quy định sắp đến gần, mà xe công thu hồi lại không được bao nhiêu. Tiền Tuyết Lỵ mấy ngày nay lòng nóng như lửa. Cả ngày gọi điện thoại kết nối với các đơn vị chủ quản, mỏi mồm mỏi miệng mà chẳng đạt được kết quả gì. Tuy rằng ngoài miệng đều rất khách khi, nhưng bên trong lại nổi giận vô cùng.
- Tôi xin nói trước, buổi sáng ngày 01 tháng 09, trung tâm quản lý phải tập hợp danh sách các đơn vị nộp xe lên trình hội nghị thường vụ Thành ủy, chúng tôi sẽ nghiên cứu. Hễ có đơn vị nào không hoàn thành nhiệm vụ…
Nói đến đây, An Tại Đào dừng lại, ánh mắt uy nghiêm nhìn toàn cảnh hiện trường, cất cao giọng:
- Miễn chức ngay lập tức nhân vật số một, điều chỉnh lại bộ máy. Hễ đề cập đến người nào thì trước miễn chức sau xét xử.
An Tại Đào lời vừa nói xong thì mọi người đều phát ra một tiếng kinh hô.
An Tại Đào lẳng lặng đứng một chỗ, mặc dù ánh nắng mặt trời rất chói chang, nhưng trong lòng hắn lại rất mát mẽ, thậm chí có chút gì lạnh như băng.
Khoát tay, hắn tiếp tục trầm giọng nói:
- Đáng nói là chế độ xã hội này của chúng ta đều là thùng rỗng kêu to. Cần phải có quyền lực trên cao mới có khả năng đẩy mạnh được. Chế độ rõ ràng diễn ra trước mắt, nhưng lại không có bất luận một lực chấp hành nào. Vậy thì làm sao bây giờ? Bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch thành phố như tôi không thể không đứng ở chỗ này tận tình khuyên bảo, thậm chí là đem tiền đồ chính trị của mọi người ra uy hiếp. Bộ tôi thích làm như vậy lắm sao? Các người có đồng ý như vậy hay không? Nhưng tôi lại không thể không làm như vậy. Vì sao? Bởi vì không ai sợ hãi chế độ.
- Tôi biết có một số đồng chí trong lúc nhất thời sẽ nghĩ không ra. Tôi cũng không trông cậy mọi người có thể nghĩ thông suốt ngay bây giờ, nhưng tôi tin rằng về sau mọi người sẽ hiểu. Tôi có thể nói rõ với mọi người, có thể hạn chế việc chi tiêu cho trên dưới một trăm cái xe cho các cán bộ cấp huyện cục thì đã có thể tạo phúc cho ngàn vạn dân chúng. Mấy năm trôi qua, sẽ có người trong số các đồng chí đây sẽ mắng chửi tôi, nhưng dân chúng sẽ không mắng tôi. Chỉ cần tôi còn ở lại Phòng Sơn một ngày, chế độ này sẽ được chấp hành một ngày. Đây là trách nhiệm quyền lực và sứ mệnh của tôi.
- Cuối cùng, tôi xin mọi người hãy thật sự suy xét đến một vấn đề: Xe quan trọng hay vị trí quan trọng. Hưởng thụ của con người quan trọng hay là sự nghiệp của đảng quan trọng?
Nói xong, An Tại Đào quay đầu rời đi.
Nhưng Dương Hoa thì lại không rời khỏi. Dương Hoa không đi thì mọi người vẫn không thể đi, chỉ có thể mồ hôi như mưa, đứng dưới cái ánh nắng chói chang, nôn nóng, bất an mà chờ đợi.
Dương Hoa rút ra một cái khăn tay màu hồng, nhẹ nhàng xoa trán, tư thế phi thường tao nhã. Nhìn mọi người, cô cười rồi đột nhiên cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, vừa rồi, Bí thư An đã ra chỉ thị quan trọng, tôi cũng không nói nhiều, hy vọng sau cuộc nói chuyện này, mọi người sẽ thật sự quán triệt tinh thần chỉ thị của Bí thư An, dựa vào quy định của Thành ủy và Ủy ban nhân dân, phối hợp với trung tâm quản lý đội xe hoàn thành công tác chuyển giao xe lên.
- Được rồi, mọi người tan họp.
Dương Hoa khoát tay nói.