Quan Thanh
Chương 633 :
Ngày đăng: 01:47 20/04/20
Ngày 30 tháng 8, công tác thu hồi xe công của thành phố Phòng Sơn toàn diện chấm dứt. Dưới thủ đoạn mạnh mẽ của An Tại Đào, mặc kệ là phía dưới có "bắn ngược" tiếng động mạnh cỡ nào, nhưng các đơn vị cấp huyện cục của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng không dám có bất luận một chần chừ nào.
Toàn bộ mấy trăm cái xe đăng ký trong danh sách đều được chuyển giao cho trung tâm quản lý xe công của thành phố Phòng Sơn thống nhất điều phối quản lý. Trên nguyên tắc, các đơn vị bình thường chỉ lưu lại một chiếc xe chuyên dụng, dành cho nhân vật số một. Mà chiếc xe này hồ sơ được giao về trung tâm, nhưng quản lý sẽ do đơn vị đó quản lý.
Trung tâm quản lý xe công đều thành lập những hồ sơ giữ gìn quản lý xe công một cách tường tận. Mỗi một xe một hồ sơ, do bộ môn tiến hành quản lý điều hành hàng ngày.
Tuy rằng xe công đã thành công thu hồi, nhưng kế tiếp trung tâm quản lý đội xe lại gặp phải một nan đề. 365 chiếc xe, vốn phải có 365 lái xe, nhưng sau khi chuyển giao về cho trung tâm quản lý, thì hiển nhiên có rất nhiều lái xe không cần sử dụng nữa.
Căn cứ vào một thời gian vận hành thử, chỉ cần giữ lại 180 lái xe là có thể duy trì việc vận hành điều phối xe bình thường rồi. Điều này có nghĩa là có gần một nửa lái xe phải thất nghiệp. Sắp xếp cho một số lượng người như thế là một vấn đề không nhỏ. Đây là nan đề thứ nhất!
Theo phương án của thành phố, lái xe cùng với xe công sẽ cùng nhau chuyển giao về trung tâm. Nhưng lái xe vẫn còn trực thuộc đơn vị mình đã làm. Nói cách khác, tuy hàng ngày lái xe đến trung tâm để làm việc, nhưng tiền lương, phúc lợi vẫn do đơn vị cũ chi trả. Nhưng cứ như vậy, bởi vì các đơn vị khác nhau, nên phúc lợi và đãi ngộ khác nhau, mặc dù khối lượng công việc đều làm như nhau, nhưng phúc lợi và đãi ngộ đều không đồng nhất.
Cũng là lái xe, cũng nhận lệnh từ trung tâm điều hành, nhưng đãi ngộ nhận vào lại không giống nhau. Điều này khiến cho các lái xe tâm lý không cân bằng, cảm xúc rất lớn. Có người thậm chí đã trực tiếp tìm lãnh đạo trung tâm, đưa ra yêu cầu "cùng làm cùng hưởng" hợp lý. Đây là nan đề thứ hai.
Phải nói, do phương án này được đẩy mạnh quá nhanh, nên trong phương diện suy xét có chút thiếu chu toàn. Lãnh đạo trung tâm đã đem những vấn đề này báo cáo lại với Dương Hoa. Còn Dương Hoa sau khi hướng An Tại Đào xin chỉ thị thì mâu thuẫn đã trở nên gay gắt.
Ngày 11 tháng 9, khi mặt trời đã lên cao, hơn 200 lái xe đã tụ tập tại Ủy ban nhân dân, yêu cầu gặp mặt lãnh đạo được phân công Dương Hoa. Một số người thì muốn trở về đơn vị công tác, không muốn làm việc tại trung tâm. Còn một bộ phận khác thì lòng đầy căm phẫn, yêu cầu thành phố cấp cho một công đạo, thậm chí còn đánh ra một biểu ngữ "Tôi muốn cương vị công tác", ở trong sân cơ quan mà gây náo loạn. Rất nhiều các cán bộ cơ quan đều đứng ở cửa sổ xem náo nhiệt. Còn một số cán bộ cấp huyện cục mất đi đặc quyền sử dụng xe chuyên dụng thì vui sướng khi người khác gặp họa, liền đứng xem lãnh đạo thành phố sẽ giải quyết như thế nào.
An Tại Đào sắc mặt âm trầm đứng bên cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn xem tình hình của các lái xe phía bên dưới.
Cải cách đẩy mạnh quá nhanh, mà tinh lực của hắn thì có hạn, muốn xen vào nhiều chuyện cũng không có khả năng. Vì thế đã trực tiếp làm cho phương án cải cách xe công này tồn tại lỗ hổng nhất định. Vấn đề lái xe bùng nổ, chính là phương án suy xét không chu toàn. Từ đó phát sinh hậu quả xấu.
Dương Hoa không có ra mặt, chỉ có Chủ nhiệm trung tâm Tiền Tuyết Lệ và trợ lý Chủ tịch thành phố Chu Quân ra mặt phối hợp, cùng các lái xe đàm phán mà thôi. Nhưng hiển nhiên, việc này rất khó đàm phán được ngay, trừ phi thành phố ra được chính sách tương ứng, bảo đảm ích lợi của người lái xe. Còn không thì bọn họ nhất định sẽ tiếp tục làm ầm ĩ.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. An Tại Đào biết là Dương Hoa, cũng không quay đầu lại, liền trầm giọng nói:
Thấy thần sắc của An Tại Đào rất bình thản, không có chút bực bội hoặc buồn bực nào, Đồng Hồng Cương lúc này mới chậm rãi trầm tĩnh lại. Y do dự một chút rồi khẽ cười nói:
- Bí thư An, ngài nói rất đúng, tổng thể thì có tình huống này tồn tại. Một là quỹ đen. Tôi đánh giá, khả năng là tất cả các đơn vị hoặc nhiều hoặc ít đều có tồn tại quỹ đen. Đương nhiên, không chỉ là thành phố chúng ta, mà các nơi khác cũng vậy. Đây chính là vấn đề về thể chế. Đã có đơn vị tận dụng quỹ đen của mình để mua một chiếc xe tốt. Chiếc xe tuy rằng là xe công, nhưng bởi vì không sử dụng tài chính của thành phố, nên không ghi vào tài sản xe công của thành phố. Còn có một trường hợp khác là xí nghiệp mua tặng.
- Loại chuyện này khá phổ biến.
Đồng Hồng Cương nhỏ giọng nói:
- Tôi nghe nói Lý Kiệt gần đây đã mua cho Ủy ban Kinh tế Thương mại và Cục Phục vụ công cộng mỗi bên một chiếc xe hơn hai trăm ngàn đồng. Như vậy, xe còn ở lại khẳng định là từ các xí nghiệp, chứ không phải là xe công, mặc dù trên thực tế là cơ quan sử dụng.
An Tại Đào trầm ngâm gật đầu:
- Ừ, lão Đồng, anh cho rằng, đối với bộ phận xe như thế này thì thành phố nên xử lý như thế nào?
Đồng Hồng Cương ngẩn ra, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào. Kỳ thật, An Tại Đào tuy là hỏi, nhưng cũng không chân chính muốn có được biện pháp giải quyết nào từ Đồng Hồng Cương. Đề cập đến tài chính quỹ đen, đề cập đến quy tắc ngầm hơn mười năm nay, muốn trừ tận gốc thì nói dễ hơn làm. Điều này, không cần nói đến Đồng Hồng Cương, ngay cả An Tại Đào trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp.
- Thôi được rồi, anh cứ về trước, cứ nắm vững việc phối hợp giữa văn phòng Thành ủy và Ủy ban nhân dân với trung tâm quản lý, khẩn trương đưa ra phương án, trước giải quyết vấn đề của lái xe. Sau đó chúng ta sẽ bắt tay vào giải quyết những vấn đề khác. Đúng rồi, anh hãy thông báo với Trưởng ban Tuyên giáo Tôn, còn có Chủ tịch Lý của báo nghiệp Phòng Sơn, bảo bọn họ chiều nay đến văn phòng của tôi để họp một chút.
Nói xong, An Tại Đào đứng dậy, cảm giác có chút mệt mỏi.
Đồng Hồng Cương biết lãnh đạo có ý tiễn khách thì liền khẩn trương đứng lên, cười cung kính nói:
- Vâng, tôi hiểu rồi, Bí thư An, tôi sẽ đi thông báo cho Trưởng ban Tôn và Chủ tịch Lý đến đây.