Quan Thanh
Chương 657 :
Ngày đăng: 01:47 20/04/20
Lý Nam cười ha hả. Hiện tại quan hệ giữa hai nhà không phải như bình thường, mà hai người lại là bạn bè chơi rất thân. Cho nên An Tại Đào nói với y không sao thì nó sẽ không sao. Nhưng Lý Nam vẫn còn có chút băn khoăn. Bởi vì dù sao y cũng là con trai của Lý Đại Niên, mà Lý Đại Niên lại là Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn. An Tại Đào là cấp dưới của Lý Đại Niên. Với quan hệ như vậy, có đôi khi, một sự thỉnh cầu bình thường cũng sẽ vô hình chung mà biến thành không bình thường.
Bởi vậy, Lý Nam cảm thấy rất khó mở miệng. Nhưng An Tại Đào lại biết rất rõ, nên không để ý trong lòng. Trong suy nghĩ của hắn, Lý Nam và Lý Đại Niên là hai người khác nhau, bất kể họ là cha con.
An Tại Đào trong lòng cũng hiểu, việc quan hệ giữa hắn và Lý Nam được củng cố không phải được thành lập từ tình bạn với Lý Nam mà còn do những nhân tố khác quyết định. Cho nên, hắn luôn đối đãi với Lý Nam như một người bạn thật sự. Hắn thích sự tinh khiết và ngay thẳng của Lý Nam. Hắn vẫn luôn không thể tin nổi, Lý Đại Niên sao lại sinh ra một người con trai như Lý Nam.
Lý Nam xem như xuất thân từ giới thượng lưu trong xã hội, nhưng trên con người của y lại không tồn tại sự quyền quý tầm thường của cái loại con ông cháu cha đó. Điều này, An Tại Đào cảm thấy rất đáng quý.
Sở dĩ bảo Lý Nam rời khỏi quan trường, Lý Đại Niên kỳ thật cũng là nhìn thấy con trai của mình không thích hợp với quan trường. Về phương diện đấu tranh quyền mưu, Lý Nam trên cơ bản chỉ là một đứa trẻ đần độn, trường kỳ lăn lộn thì cũng chỉ có chịu thiệt. Lý Đại Niên bây giờ còn tại chức, nhưng tổng cũng không thể che chở cho y cả đời. Nếu Lý Nam thật sự giống như An Tại Đào thành thạo trên quan trường, Lý Đại Niên quả quyết sẽ không để Lý Nam từ chức. Nếu công tác ở tỉnh gặp phải tỵ hiềm thì hoàn toàn có thể đến thủ đô.
- Tiểu Đào, thật sự tôi cảm thấy hơi ngại. Tôi nói với cậu, cậu sẽ không hiểu lầm chứ?
Lý Nam đỏ mặt lên:
- Tôi thật sự bất đắc dĩ mới tìm cậu hỗ trợ, cũng không phải bởi vì ba của tôi, cậu nhất định phải tin tưởng tôi.
An Tại Đào cười ha hả, giơ tay vỗ vào vai Lý Nam:
- Anh hôm nay uống lộn thuốc à? Chúng ta là bạn bè với nhau, chẳng có quan hệ gì với ba của anh cả. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau nói đi, tìm tôi có việc gì? Nhưng tôi nói trước, những gì trái nguyên tắc tôi không thể đáp ứng cho anh đâu.
An Tại Đào thái độ trở nên nghiêm túc.
Hắn nghiêm túc như vậy, Lý Nam cũng trở nên trầm tĩnh. Y cười nói:
- Anh bạn à, chuyện này không phải là chuyện của tôi, mà là của vợ tôi. Vợ tôi cả ngày cứ trêu ghẹo sau lưng tôi mãi, khiến tôi phải tìm cậu hỗ trợ, và làm tôi đau cả đầu.
An Tại Đào thật sự có chút nóng nảy:
- Anh đúng là không có chủ định gì cả. Có một chuyện duy nhất mà nói mãi không xong.
Lý Nam gật đầu:
- Anh bạn, là như thế này. Đạo diễn Chu Khải Ca đang làm một bộ phim điện ảnh có tên là "Sao trời", là dự án lớn trong năm 2006 này, kế hoạch quay sẽ vào mùa hè, nhưng vì nhân vật chính là nữ diễn viên Trương Hân và nhà đầu tư đang xuất hiện vấn đề mâu thuẫn nào đó cho nên đã rời khỏi đoàn phim. Nghe nói Chu Khải Ca đang cùng với nhà đầu tư thương lượng, tìm nữ diễn viên chính khác.
- Cậu cũng biết, chị dâu của cậu từ lúc mang thai đều ở nhà chứ không ra ngoài đóng phim nữa. Nguyên bản cô ấy cũng không nghĩ muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa. Nhưng trước đó cô ấy có gặp lại một số minh tinh khác, nghe các cô này nói lại nên cảm thấy rất hứng thú với bộ phim này, cho nên liền động tâm tư. Cô ấy đã tìm đến đạo diễn Chu Khải Ca, nhưng thái độ của người ta lại…Tuy rằng chị dâu cậu lúc trước cũng có chút danh tiếng, nhưng hiện tại dù sao cũng rời khỏi điện ảnh và truyền hình gần hai năm, mà trong quá khứ cũng không phải là nữ thần tượng gì, cho nên….
Lý Nam ấp úng, An Tại Đào nghe xong bật cười:
- Lý Nam, anh là vì chuyện này à? Chị dâu bất kể là thực lực hay là dung mạo đều rất tốt. Tôi nghĩ trong đất nước này không có mấy nữ minh tinh nào có thể so sánh với chị ấy. Chỉ có điều tôi chỉ là một Bí thư Thành ủy, đối với giới giải trí dốt đặc cán mai, anh tìm đến tôi là vì chuyện này có phải là có chút nhầm lẫn hay không? Tôi căn bản là hữu danh vô thực.
- Tiểu Đào, chỉ cần cậu muốn thì cậu có thể thôi.
Lý Nam bật cười ha hả.
- Ồ, nói như vậy có nghĩa gì?
Lý Nam vừa nói xong thì An Tại Đào đã đoán được vài phần. Bởi vì tập đoàn Long Đằng có mấy công ty giải trí truyền thông lớn, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đều xuất thân ở đó.
- Không, em đang gạt anh. Con bé này, em trong lòng tuyệt đối là có chuyện. Hãy nói cho anh biết đi.
Nghe được giọng điệu không để cho người khác cự tuyệt, thậm chí còn có chút hống hách, Trúc Tử không những không tức giận mà còn vui mừng. An Tại Đào càng như thế này thì càng cho thấy cô trong lòng hắn rất quan trọng.
- Anh, em….em….!
Trúc Tử giống như là có chút khó mở miệng. Nhưng đối diện với người vừa là anh vừa là thần tượng của mình, cô cảm thấy khó nói.
- Anh, em muốn sang năm về nước một chuyến, quay trở lại quê hương, xây một ngôi mộ cho ba mẹ đẻ em. Cho nên, em muốn chính bản thân mình tiết kiệm tiền.
An Tại Đào thở phào một cái:
- Trúc Tử, em hiếu thảo như vậy, anh, mẹ và các chị dâu của em đều ủng hộ em. Được rồi, nếu em có hiếu như vậy, anh cũng không ngăn cản anh. Nhưng, Trúc Tử, anh muốn nói rõ với em, chúng ta là người một nhà, em là em gái duy nhất của anh, anh phải có trách nhiệm với những gì về em. Ngày nào em chưa lấy chồng thì ngày đó trong nhà vẫn phải gánh sinh hoạt phí cho em. Nếu em cứ tùy hứng như vậy, anh sẽ nổi giận đó.
- Nếu em ngại chị dâu em thì em có thể trực tiếp tìm anh.
Nghe lời An Tại Đào nói, Trúc Tử vừa vui mừng vừa cảm động, nước mắt không kìm nổi chảy ra, giọng nói nghẹn ngào:
- Em biết rồi, em sẽ nghe lời anh. Thật ra anh cứ yên tâm đi, chị dâu đối với em rất tốt, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.
Tuy rằng bất kể Trúc Tử hay là An Nhã Chi đều kiên quyết phủ nhận điều này, nhưng An Tại Đào trong lòng lại rất rõ ràng, Trúc Tử là một cô gái có lòng tự trọng mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là có chút mẫn cảm. Điều này có liên quan đến quá khứ bi thảm của cô. Không nhất định từ lúc nào, Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc hay là Lưu Ngạn trong lời nói có chút không chú ý, có một số việc chạm đến sự mẫn cảm yếu ớt của Trúc Tử. Đương nhiên, tình cảm của Trúc Tử với ba cô gái vẫn rất tốt. Ba cô gái vẫn xem Trúc Tử như em gái của mình.
Mặc kệ là như thế nào, nhưng sau khi nhận cuộc điện thoại của An Tại Đào, tâm tình của Trúc Tử vui vẻ hẳn lên. Cô không ngủ được nữa, liền mở máy tính lên, rồi nói chuyện qua mạng với An Tại Đào, An Nhã Chi, Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, hơn một tiếng đồng hồ. Nếu như An Nhã Chi không ra lệnh, bắt cô đi ngủ thì chắc cô đã không tắt máy rồi.
Trời tối, Trần Cận Nam và vợ cũng đến nơi. Thứ nhất là thăm An Tại Đào, thứ hai là thăm đứa nhỏ. Vì tránh cho Trần Cận Nam và An Nhã Chi khó xử khi gặp nhau, Mạnh Cúc cố ý để đứa nhỏ ở nhà, còn mình thì đưa An Nhã Chi đi mua sắm ở trung tâm thương mại.
Âu Dương Đan và Hạ Hiểu Tuyết cùng nhau chơi với hai đứa bé trong phòng khách, còn An Tại Đào cùng với Trần Cận Nam thì vào phòng sách nói chuyện. Vừa thấy sắc mặt Trần Cận Nam, hắn biết ba mình có chuyện cần nói với mình.
- Tiểu Đào, ba không phản đối con tiến hành cải cách tại Phòng Sơn. Bởi vì bây giờ đều đề xướng cải cách đổi mới. Nhưng, bước chân của con quá nhanh, lại còn quá nóng nảy. Không nói những việc con làm lúc trước, chỉ cần nói đến việc miễn phí chữa bệnh bây giờ. Con có biết là phải tốn bao nhiêu tiền không? Con có thể kiên trì chi ra bấy nhiêu tiền sao? Con có biết con làm như vậy thì từ trên xuống dưới sẽ sinh ra biết bao nhiêu ảnh hưởng?
Trần Cận Nam thanh âm trầm thấp, liên tiếp đặt câu hỏi. Sau khi ông nghe được An Tại Đào thi hành cái gọi là miễn phí chữa bệnh cho toàn dân, thì ông rất không tán thành mà lại còn thấy bất mãn.
- Con vẫn còn trẻ, làm việc gì cũng vẫn còn nông nổi lắm. Sự việc trong nước không đơn giản như người trẻ tuổi các con suy nghĩ. Trên con đường làm quan của chúng ta, thành tích tất nhiên là quan trọng. Nhưng quan trọng hơn là làm việc phải theo quy cũ, đến nơi đến chốn. Đây là nhận thức tâm đắc của ba trong mấy chục năm làm quan.
- Ba, kỳ thật con cảm thấy, ở rất nhiều chuyện, chúng ta luôn nghĩ nó phức tạp.
An Tại Đào nhẹ nhàng cười:
- Miễn phí chữa bệnh đương nhiên là tốn tiền. Chúng con có thể xuất ra khoản tiền này, trường kỳ kiên trì thì một chút áp lực cũng không có.
Trần Cận Nam có chút tức giận nhìn An Tại Đào:
- Đây căn bản không phải là vấn đề tiền, con có hiểu hay không?