Quan Thanh

Chương 663 :

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Chu Hải Na chậm rãi bước vào phòng Hiệu trưởng Trương Kiến Quốc, nhìn thấy Trương Kiến Quốc đang ngóng nhìn cô, liền không khỏi cười nhẹ:



- Hiệu trưởng Trương, ngài tìm tôi có việc gì?



- Cô Chu, cô hôm nay đến tham dự buổi hội nghị tọa đàm của thành phố tổ chức về việc khám chữa bệnh miễn phí. Cô tham dự hội nghị lần này không phải là đại diện cho cá nhân cô, mà là đại diện cho trường của chúng ta. Thậm chí có thể nói hơn một ngàn người công tác trong hệ thống giáo dục thành phố, nhưng sao cô lại như thế? Cô trong cuộc họp nói ẩu nói tả, khiến lãnh đạo rất không hài lòng. Trợ lý Chủ tịch thành phố Trương đã gọi điện thoại cho lãnh đạo cục Giáo dục, cục lại gọi điện thoại đến cho tôi, có ý bất mãn đối với cô.



Trương Kiến Quốc khoát tay:



- Hãy về suy nghĩ lại một chút, trở về viết một bản kiểm điểm, sau khi trường học xem qua sẽ báo cáo lên văn phòng cục Giáo dục.



Chu Hải Na cau mày, cao giọng nói;



- Hiệu trưởng Trương, tôi có nói gì lung tung đâu? Tôi khi nào lại ăn nói ẩu tả chứ? Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, phát biểu ý kiến của mình về công tác khám chữa bệnh miễn phí của thành phố mà thôi. Thành phố mở hội nghị tọa đàm không phải là lắng nghe ý kiến mọi người sao? Sao lại bắt chúng tôi đi họp chỉ để nghe những lời nói hay mà không được có ý kiến phản bác? Thế thì còn mở hội nghị tọa đàm trưng cầu ý kiến làm gì?



- Ngài đừng cho rằng tôi chụp mũ, kẻo tôi không đứng dậy được đâu.



Chu Hải Na thanh âm lạnh lùng:



- Khiến lãnh đạo thành phố mất hứng? Đối với tôi rất bất mãn? Là các người không hài lòng thì có! Tôi ở trong cuộc họp vẫn thấy thái độ của Bí thư An và Chủ tịch Dương vẫn rất bình thản. Hừ, đều là do các người ở dưới, chuyện bé xé ra to thôi.



- Làm càn!



Nghe Chu Hải Na không có một chút nhận thức mình sai mà còn châm chọc, khiêu khích mình, Trương Kiến Quốc nổi giận, vỗ bàn quát lớn:



- Đây là thái độ gì của cô? Biết sai mà không sửa, trường học có thể xử lý cô đấy.



- Quả thực là không hiểu ra sao cả!



Chu Hải Na cũng có chút tức giận, cười lạnh:



- Được, muốn xử phạt thì xử phạt. Tôi không tin, đây là thời đại gì mà người ăn ngay nói thẳng lại bị tội. Viết bản kiểm điểm à? Tôi không viết.



Chu Hải Na hầm hầm đóng sầm cửa lại. Trương Kiến Quốc tức giận đến sắc mặt đỏ lên, hung hăng vỗ bàn, cầm điện thoại gọi cho Trưởng phòng Giáo vụ Mạnh Giao.



- Mạnh Giao, cô lập tức thảo một văn kiện, tạm thời đình chỉ công tác của Chu Hải Na. Cô hãy khẩn trương hoàn thành tài liệu này, tôi muốn báo cáo cho lãnh đạo Cục Giáo dục. Đây là ý kiến đặc biệt của cấp trên. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Trương Kiến Quốc phất tay:
- Chúng tôi hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo Tỉnh ủy. Miễn phí chữa bệnh của chúng tôi giống như một đứa trẻ tập đi, cần lãnh đạo Tỉnh ủy che chở và chiếu cố. Ở đây, tôi hướng lãnh đạo Tỉnh ủy cam đoan, Thành ủy và UBND Phòng Sơn nhất định sẽ toàn lực làm tốt chuyện này.



- Cải cách của chúng tôi chiếm được sự quan tâm và chỉ đạo của Tỉnh ủy, UBND tỉnh và những bộ môn có liên quan. Tôi xin đại diện cho Thành ủy và UBND Phòng Sơn, đại diện cho hơn bốn triệu dân chúng Phòng Sơn, hướng các vị lãnh đạo tỏ lòng biết ơn.



An Tại Đào nói xong thì liền đứng dậy, hướng mọi người cúi đầu thật sâu.



Hám Tân Dân cười ha hả, chỉ tay vào An Tại Đào:



- Cậu đúng là một tên tiểu quỷ. Giảo hoạt vô cùng. Bí thư Lý, các vị, hắn đây là mang đến những lời tâng bốc cho chúng ta, muốn chúng ta mắc bẫy, giúp hắn đẩy xe đấy.



Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mục Thao cũng nhẹ nhàng cười, khoát tay nói;



- Tôi cũng cảm thấy vậy. Tuy nhiên, đồng chí Tiểu An với việc khám chữa bệnh miễn phí trước khi đẩy mạnh quả thật đã hướng tôi báo cáo. Tuy rằng rất can đảm nhưng cũng rất có quyết đoán. Bí thư Lý, Chủ tịch tỉnh Tân Dân, tôi cho rằng chúng ta hẳn là nên ủng hộ những đồng chí ở dưới làm thăm dò như vậy, tạo nên những công trình dân sinh.



Các Ủy viên thường vụ khác cũng mỉm cười.



An Tại Đào mỉm cười, tuy nhiên nụ cười nhìn qua rất câu nệ. Kỳ thật hắn trong lòng rất thả lỏng, qua lời nói và sắc mặt thì hắn hiểu được "chất vấn về vấn đề khám chữa bệnh miễn phí" chỉ là ngụy trang, mục đích chính vẫn còn ở phía trước. Chỉ cần Tỉnh ủy ủng hộ, hắn tin rằng mình sẽ thành công trong việc thăm dò khám chữa bệnh miễn phí.



Chung quy, An Tại Đào đẩy mạnh việc toàn dân miễn phí chữa bệnh là do Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên ủng hộ, mặc dù có những lãnh đạo Tỉnh ủy không cho là đúng, nhưng nể mặt Lý Đại Niên cũng không thể công khai phản đối. Hơn nữa, công trình dân sinh, thủy chung là một lần nữa nâng cao hình tượng của cơ quan chính Đảng, có thể được dân chúng nhiệt liệt hoan nghênh, lại không cần tỉnh chi ra tài chính. Một khi đã như vậy thì ở tỉnh kỳ thật cũng không có lý do quá lớn để phản đối.



Lý Đại Niên khẽ mỉm cười, đột nhiên nhìn thoáng qua An Tại Đào. Từ cái nhìn của ông, An Tại Đào đã hiểu được rất nhiều ý trong đó.



Lý Đại Niên quay đầu, nói nhỏ với Hám Tân Dân. Không bao lâu sau, Hám Tân Dân liền ngẩng đầu nhìn An Tại Đào cười nói:



- Đồng chí Tiểu An, hôm nay chúng tôi gọi cậu đến đây, còn có một việc muốn trưng cầu ý kiến của thành phố Phòng Sơn một chút.



Hám Tân Dân thanh âm trở nên ngưng trọng và nghiêm túc. An Tại Đào sắc mặt cũng nghiêm trang lại, đứng dậy kính cẩn trả lời;



- Xin lãnh đạo tỉnh ra chỉ thị.



Hám Tân Dân khẽ mỉm cười:



- Cậu ngồi xuống đi!