Quan Thanh
Chương 662 :
Ngày đăng: 01:47 20/04/20
Tại đại sảnh khám bệnh của bệnh viện nhân dân số một thành phố Phòng Sơn đầy cả người. Không chỉ có những người vì việc miễn phí khám chữa bệnh mà đến, mà còn có một số người nghe nói sáng hôm nay Bí thư Thành ủy An Tại Đào và Chủ tịch thành phố Dương Hoa sẽ cùng với một số lãnh đạo thành phố đến để điều tra nghiên cứu vấn đề này. Cho nên, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều người đã có mặt tại đại sảnh phòng khám bệnh vừa để phản ánh vấn đề, vừa xem náo nhiệt, lại có người muốn đục nước béo cò.
Đám người đứng chen chúc nhau trong đại sảnh khám bệnh, còn các lãnh đạo bệnh viện đứng bên ngoài đầu đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn chen chúc không lọt. Trương Trí Hằng cùng với một số ít cán bộ của Cục Y tế và một số nhân viên công tác của Thành ủy, UBND bao quanh An Tại Đào và Dương Hoa, lớn tiếng kêu gào quần chúng tản ra khiến hiện trường nhốn nháo hẳn lên.
Bên tai truyền đến tiếng ồn ào, An Tại Đào nhíu mày, hướng Dương Hoa bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Lão Dương, có chuyện gì vậy? Chúng ta đến bệnh viện điều tra nghiên cứu, là ai đem tin tức này phát ra ngoài?
Dương Hoa thở dài, lắc đầu:
- Bí thư An, tôi cũng không rõ lắm. Xem tình huống như vầy, hẳn là người của bệnh viện. Bí thư An, cũng khó trách bọn họ, chúng ta đến đây, trên những chiếc xe như vậy, lại có người đi theo, cho dù là bệnh viện không nói nhưng cũng có người sẽ đoán ra được.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, lướt nhìn qua Trương Trí Hằng đang lo lắng gọi điện thoại, nghe thấy ông ta đang thông báo cho người của Cục Công an đến, đang muốn cắt đứt lời ông ta, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn nên thôi không nói nữa.
Không bao lâu sau, một Phó cục trưởng cục Công an thành phố đích thân mang theo cảnh sát nhân dân chạy đến, rất nhanh tách đám người ra, khai thông một con đường cho An Tại Đào và lãnh đạo thành phố đi vào, đến phòng làm việc tại lầu ba.
Sau khi mọi người ngồi yên, nhân viên công tác khẩn trương mang trà cho An Tại Đào, Dương Hoa và các lãnh đạo thành phố. Trương Trí Hằng thần sắc không tốt, căm tức nhìn lãnh đạo bệnh viện, nổi giận nói:
- Lão Trương, các người đang làm gì thế? Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương đến bệnh viện điều tra nghiên cứu, ai cho các người loan truyền tin tức này ra ngoài. Tôi nói cho các người biết, chuyện này rất nghiêm trọng, các người về sau phải lập tức điều tra, một khi tra ra thì phải nghiêm trị.
Các thành viên trong bộ máy bệnh viện lo sợ đứng khúm núm một bên không dám phản bác. An Tại Đào và Dương Hoa liếc mắt nhìn nhau, Dương Hoa chợt mỉm cười:
- Được rồi, đồng chí Trí Hằng, không cần chuyện bé xé ra to. Quần chúng nghe nói Bí thư An và tôi đến bệnh viện nghiên cứu, thì muốn đến phản ánh một số vấn đề, không sao đâu. Chúng tôi vốn chuẩn bị mở một hội nghị tọa đàm với người bệnh và một số đại diện trong xã hội. Tôi xem như vậy, anh và các đồng chí ở bệnh viện đi tổ chức một chút, hội nghị tọa đàm của chúng ta sẽ cử hành bây giờ.
Trương Trí Hằng ngẩn ra, do dự một chút, cười khổ nói:
- Chủ tịch thành phố Dương, hôm nay khiến hai vị lãnh đạo sợ hãi, đây là do tôi không làm tròn bổn phận của mình, xin lãnh đạo cứ phê bình. Còn về phần hội nghị tọa đàm, chúng tôi kỳ thật đã chuẩn bị tốt. Nhưng hiện tại chúng ta có nên đổi địa điểm khác? Bằng không thì phòng họp này của chúng ta không đủ.
- Phê bình cái gì?
An Tại Đào khoát tay:
- Lão Trương, anh đừng suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta là quan phụ mẫu của Phòng Sơn, còn có thể sợ hãi quần chúng sao? Hội nghị tọa đàm cứ tổ chức tại bệnh viện, không đi đâu cả. Anh lập tức thông báo cho đại diện các giới, mặt khác cũng bảo đại diện của bệnh nhân lên đây. Tôi và Chủ tịch thành phố Dương hôm nay sẽ đối thoại trực tiếp với quần chúng.
Trương Trí Hằng trước đó đã tìm được đại diện tham dự hội nghị, đương nhiên cũng dựa theo chỉ thị lâm thời của An Tại Đào từ những người bệnh chọn lên một. Những đại diện đó bao gồm các giai tầng và lĩnh vực trong xã hội, có công nhân, nông dân, thầy thuốc, luật sư, giáo sư, nhân viên công vụ…
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, lúc này Trương Trí Hằng mới cất cao giọng nói:
- Các vị, hôm nay Bí thư Thành ủy An và Chủ tịch UBND thành phố Dương đã dành chút thời gian đến bệnh viện nhân dân Phòng Sơn để điều tra nghiên cứu về vấn đề triển khai tình huống khám chữa bệnh miễn phí. Đồng thời những đại biểu đang ngồi đây sẽ tiến hành tọa đàm giao lưu.
Đợi cho tiếng vỗ tay qua đi, An Tại Đào chen vào nói:
- Xin mọi người đừng khẩn trương, có thể nói thoải mái. Tôi và Chủ tịch Dương hôm nay đến đây, chủ yếu là nghe mọi người đưa ra ý kiến và đề nghị về việc khám chữa bệnh miễn phí. Mặc kệ là phê bình hay đề nghị, chúng tôi đều tiếp thu. Mục đích của chúng tôi chỉ có một, làm thế nào để đẩy mạnh quá trình khám chữa bệnh miễn phí.
Nói xong, An Tại Đào cười ha hả:
Nam bắc thiên tiệm biến thông đồ.
Cánh lập tây giang thạch bích, Tiệt đoạn Vu sơn vân vũ, Cao hạp xuất bình hồ.
Thần nữ ưng vô dạng,
Đương kinh thế giới thù. (Bài Thủy Điều Ca Đầu của Mao Trạch Đông)
An Tại Đào chậm rãi ngâm bài từ:
- Tôi tin rằng nhất định chúng ta sẽ thành công.
An Tại Đào đúng 11h30 từ Phòng Sơn xuất phát đến tỉnh. Trước khi lên xe, Đồng Hồng Cương vội vã bước xuống từ một chiếc xe khác, trong tay vẫn cầm theo một vật, thở dốc nói:
- Bí thư An, tôi đến cửa hàng MacDonald gần đây mua cho anh một phần thức ăn. Trên đường anh cứ dùng nhé. Tôi thấy anh đến Tỉnh ủy họp bây giờ nên chắc không có thời gian ăn cơm trưa.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, ra hiệu Lý Bình nhệm lấy, rồi quay sang Đồng Hồng Cương gật đầu:
- Uh, lão Đồng, tôi xin cám ơn. Chờ tôi trở lại, sẽ bảo Lý Bình trả tiền lại cho anh.
Đồng Hồng Cương cười nói:
- Có mấy chục đồng mua thức ăn, lãnh đạo không chê là may lắm rồi, còn lấy lại tiền sao. Dù sao…
Đồng Hồng Cương đang định nói "Dù sao cũng không phải là tiền của cá nhân tôi", nhưng đột nhiên nhớ đến An Tại Đào luôn phản cảm với việc công khoản tiêu phí nên đành ngậm miệng. Cũng may An Tại Đào sốt ruột đi, cũng không chú ý đến lời nói của y. Khi Đồng Hồng Cương phản ứng lại thì chiếc xe của An Tại Đào đã sớm chạy như bay đi rồi, trong nháy mắt rời cơ quan Thành ủy.
Giáo viên Chu Hải Na của trường trung học Phòng Sơn vừa mới từ bệnh viện nhân dân số một Phòng Sơn trở về, vẫn đang trở về trường học để làm. Ở đây cô còn kiêm nhiệm một lớp cấp ba nên áp lực công tác rất lớn. Nhưng khi vừa vào đến cửa phòng giáo viên, thì lão Chu đã nhô đầu ra:
- Cô Chu, Hiệu trưởng Trương bảo cô đến văn phòng của ngài ấy một chuyến.
Chu Hải Na ngẩn ra, nhìn lão Chu cười:
- Được rồi, lão Chu, cháu đi ngay đây. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Hiệu trưởng trường trung học Phòng Sơn Trương Kiến Quốc đang đứng trên hành lang, hướng xuống lầu nhìn xung quanh, mắt thấy Chu Hải Na đang vội vàng bước đến thì âm thầm nhíu mày, mắng cho vài tiếng.
Chu Hải Na trong trường có tiếng là hay thích có ý kiến, thậm chí là có tiếng trong toàn bộ hệ thống giáo dục Phòng Sơn, rất chú ý đến thời sự chính trị đương thời, thường xuyên phát biểu những suy luận quái lạ. Tuy nhiên, Chu Hải Na tài văn chương hơn người, nghiệp vụ cũng rất vững, rất được lòng học sinh. Rất nhiều học sinh trung học thường xuyên chạy đến phòng làm việc của Chu Hải Na để tám những chuyện trên trời dưới đất.
Trong hội nghị tọa đàm của thành phố về vấn đề miễn phí khám chữa bệnh, đã dành cho trường trung học Phòng Sơn một xuất, điểm danh Chu Hải Na phải đi. Bởi vì Chu hải Na ở thành phố cũng có chút danh tiếng, không chỉ là ủy viên của Mặt trận tổ quốc thành phố hay là hiệp hội viên thành phố, mà cô cũng thường xuyên tham gia những hoạt động công ích.
Chu Hải Na đi họp, Trương Kiến Quốc trong lòng rất lo lắng người phụ nữ này sẽ gây rắc rối cho ông trong cuộc họp, đắc tội với lãnh đạo. Quả thật, Chu Hải Na còn chưa trở về, thì Cục trưởng Cục giáo dục đã điện thoại đến, hung hăng phê bình Trương Kiến quốc, sau đó bảo ông mau chóng thu thập tài liệu về Chu Hải Na rồi báo cáo lên.