Quan Thanh
Chương 679 : Rắp tâm làm loạn
Ngày đăng: 01:47 20/04/20
-Phải tỉnh lại, thật sự tỉnh lại!
Đột nhiên An Tại Đào vỗ bàn, dằn giọng nói, vẻ mặt rất dữ dội. Mọi người im lặng không nói, không khí trong phòng hội nghị lặng lẽ và nặng nề khác thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của một số người.
Ai cũng hiểu, đây là An Tại Đào nói tới ai. Nhưng không ai ngờ là Bí thư Thành uỷ An Tại Đào luôn luôn điềm tĩnh, lại kích động như thế, nổi giận như thế, như thể không nể nang lưu tình với bất cứ ai, lập tức "độp" trực tiếp vào mặt.
An Tại Đào lẳng lặng chăm chú nhìn mọi người, ánh mắt linh hoạt, sắc bén chợt loé lên, lướt ngang khuôn mặt xanh mét của HầÂu Dương Minh. Hôm nay hắn "ra oai", một nửa là tức giận thật, một nửa là cố ý "diễn". Đương nhiên, là cán bộ lãnh đạo cao cấp, hiện giờ An Tại Đào không thể công khai bộc lộ tình cảm thật của bản thân. Bất luận thái độ hay cử chỉ nào cũng đều có chứa một "sắc thái" nhất định.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, HầÂu Dương Minh lấy thân phận "người mới", làm bộ làm tịch đối với công tác chuẩn bị xây dựng trường Đại học Bách Khoa Đông Sơn để gây khó dễ cho đám người Mã Minh Cơ, không đến mức nhằm vào mình mà khiêu khích, nhưng chắc chắn đây là một sự thăm dò, hay nói đúng hơn, là một sự thăm dò mang tính tấn công.
HầÂu Dương Minh muốn biết An Tại Đào sẽ phản ứng như thế nào. Là giận tím mặt hay im lặng, nếu hắn tức giận, y sẽ có biện pháp, mà nếu hắn im lặng, kế tiếp y sẽ lấn tới thêm một bước mạnh mẽ hơn.
Thật ra, đối với An Tại Đào, cho dù HầÂu Dương Minh thăm dò hay khiêu khích, cũng đều như nhau. Là một Bí thư Thành uỷ nắm hoàn toàn quyền lực trong tay, An Tại Đào tuyệt đối sẽ không cho phép có người công khai xâm phạm quyền uy của mình, ai cũng không thể!
Phải cho những người này hiểu được, quyền uy của nhân vật số một là không thể xâm phạm, tuyệt đối không có ngoại lệ. Cho nên, hắn nửa thật nửa giả "ra uy", đương nhiên là nhằm vào HầÂu Dương Minh, nhưng đồng thời cũng "cảnh cáo" các lãnh đạo khác.
-Bí thư An, các đồng chí, xảy ra chuyện thôn dân quấy rối việc đo đạc chuẩn bị xây dựng công trình trường Đại học Bách khoa Đông sơn, là Chủ tịch thành phố, tôi có trách nhiệm. Bởi vì gần đây công tác ở thành phố bận rộn, tôi dành tương đối ít thời gian và sức lực cho công tác chuẩn bị xây dựng trường đại học, nắm tình hình chưa đủ nhanh và cụ thể. Ở đây, tôi đại diện cho bộ máy Uỷ ban nhân dân thành phố và cá nhân tôi, nghiêm túc kiểm điểm trước Bí thư An và Thành uỷ.
Dương Hoa nhẹ nhàng nói:
-Sắp tới, tôi sẽ cùng với các cán bộ lãnh đạo được phân công công tác này, nỗ lực thực hiện công tác một cách tốt nhất, kiên quyết quán triệt tinh thần chỉ thị của Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh. Xin Bí thư An yên tâm, xin các đồng chí giám sát.
Dương Hoa chủ động làm một phen kiểm điểm vừa xong, Mã Hiểu Yến, Cổ Vân Lan, thậm chí Trợ lý chủ tịch thành phố Tiết Liệt cũng đều đứng lên kiểm điểm, nhưng chỉ có HầÂu Dương Minh vẫn giữ sự im lặng khác thường.
Chuyện đã tới nước này, y vẫn còn có thể bình tĩnh, điều này khiến rất nhiều cán bộ cảm thấy ngờ vực khó hiểu. Theo lý, Bí thư Thành uỷ tức giận như vậy, y không tỏ thái độ đáp lại là không bình thường. Như thế sẽ bị coi là khiêu khích, sẽ khiến An Tại Đào phản ứng mạnh hơn.
Trong lòng HầÂu Dương Minh rất bình tĩnh, y không cho rằng An Tại Đào có thể làm gì được mình. Y cảm thấy mình hoàn toàn có thể dùng cách im lặng để đấu tranh với An Tại Đào, có vẻ đây là cách đơn giản và cũng là hiệu quả nhất.
Nhiều khi, miệt thị là cách phản kháng mạnh mẽ nhất. Rốt cuộc, HầÂu Dương Minh quyết định đáp lại cơn giận của An Tại Đào bằng thái độ miệt thị. Ngươi cứ việc giận, ta cứ việc im lặng, ngươi có thể làm gì được?
Nhưng HầÂu Dương Minh không thật sự hiểu An Tại Đào, chẳng những y đã coi thường An Tại Đào mà còn xem thường cả năng lực của hắn.
An Tại Đào thong thả đốt một điếu thuốc, trước đây, chỉ cần có người trong phòng không hút thuốc lá, hắn cũng không hút. Nhưng hôm nay, trong cơn thịnh nộ, dường như hắn đã quên mất thói quen tốt đẹp của mình.
Mã Hiểu Yến đưa ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, im lặng không nói. Cổ Vân Lan cũng vậy, chỉ là, ánh mắt Cổ Vân Lan so với Mã Hiểu Yến kín đáo hơn nhiều.
-Không giận thì làm sao mà "bớt"? Cô yên tâm đi, Lão Dương, tôi không đến nỗi vì chuyện này mà rối loạn tay chân đâu!
-Bí thư An, không tức giận là tốt rồi. Người như thế không có chừng mực, thôi đi, đừng nói tới y nữa.
Dương Hoa cũng không biết nên nói như thế nào, bèn tán gẫu vài câu.
An Tại Đào nhìn Dương Hoa, khoé miệng khẽ hiện lên một nụ cười cổ quái:
-Nói thật đi lão Dương, có phải cô lo sợ tôi sẽ không chống đỡ nổi lực lượng từ Bắc Kinh?
Dương Hoa lúng túng cười, khuôn mặt quyến rũ đỏ ửng lên:
-Bí thư An, tôi…
-Cô băn khoăn như vậy là bình thường, không có gì lạ.
An Tại Đào thở phào một cái:
-Tuy nhiên, chúng ta không làm gì sai, tất cả đều có lợi cho sự phát triển kinh tế và xã hội Phòng Sơn, chỉ cần là đúng đắn, phù hợp với lợi ích của toàn bộ nhân dân thành phố Phòng Sơn, chúng ta đều có thể kiên trì thực hiện bằng được, không cần phải lo lắng. Hơn nữa, lúc này đây, còn có Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh ủng hộ chúng ta, sợ cái gì? Tôi nghĩ rằng có người không nhận thức được tình thế. Nếu y muốn làm đến cùng, thì cứ để y tuỳ ý đi. Trời thì phải mưa, con gái thì phải lấy chồng, chúng ta không thể ngăn cản!
An Tại Đào thản nhiên cười:
-Cô về nói với các đồng chí trong ban chuẩn bị xây dựng, tranh thủ thời gian, cố gắng công tác, nên làm cái gì thì làm cái đó, trời sập thì có đất chống, xảy ra chuyện gì, còn có Bí thư An này chịu trách nhiệm. Mọi người cứ yên tâm công tác!
…
Đúng như Dương Hoa suy nghĩ, chuyện đã tới nước này, HầÂu Dương Minh đã không còn đường lui. Quay lại văn phòng của mình, HầÂu Dương Minh hơihối hận, y cảm thấy dường như mình quá vội vàng, có phần chín quá hoá nẫu, khiến An Tại Đào phản ứng mạnh mẽ, nhận được kết quả trái ngược.
HầÂu Dương Minh ngồi trầm ngâm thật lâu, thở dài một tiếng. Vốn y không muốn dùng đến sự hậu thuẫn của gia đình, nhưng lúc này, y không còn lựa chọn nào khác. Đã "trở mặt" với An Tại Đào, y chỉ có thể tiếp tục "đấu" tới cùng. Nếu không, uy tín của y tại Phòng Sơn sẽ xuống dốc không phanh, vừa mới nhậm chức liền lâm vào vũng vùn thật sâu, sau này càng khó khăn hơn.
Được làm vua, thua làm giặc, từ xưa đều thế! HầÂu Dương Minh hung hăng vỗ bàn, đột nhiên đứng dậy, cầm lấy điện thoại.