Quan Thanh
Chương 680 : Động Tĩnh Hầu Gia
Ngày đăng: 01:47 20/04/20
Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều như thế. HầÂu Dương Minh chẳng do dự gì, cầm điện thoại gọi ngay cho mẹ của y. Y chọn việc gọi cho mẹ, kỳ thật là có chút tâm tư.
Nếu y trực tiếp tìm đến ông nội hoặc cha mình là Hầu Trung Hoa để cầu viện, thì có lẽ ông cụ sẽ quở trách, Tuy rằng cuối cùng khả năng sẽ ít nhiều giúp y khai thông một chút, nhưng độ mạnh yếu không khỏi có một ít chiết khấu. Nhưng gọi cho mẹ thì không giống như vậy. Mã Vân có một khuyết điểm là rất hay bao che và cưng chiều con trai của mình. Có bà bao che, thì cả ông cụ và cha cũng không làm gì được.
Hầu Trung Hoa là một người sợ vợ, trước giờ vợ nói cái gì nghe cái nấy. Mà ngay cả ông cụ cũng phải nể mặt con dâu vài phần. Nếu Mã Vân trước mặt ông cụ nói khích, hoặc nước mắt ngắn nước mắt dài, hiệu quả sẽ rất tốt. Tối thiểu, so với việc HầÂu Dương Minh tự mình giải thích sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.
Quả nhiên, Mã Vân khi nghe HầÂu Dương Minh nói xong thì liền như bão tố, lập tức nổi trận lôi đình, trong điện thoại mắng An Tại Đào cùng với một số cán bộ Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn như chó như mèo.
Trong suy nghĩ của Mã Vân, gia đình bà là người có công lớn với quốc gia, là gia đình danh giá. Ông cụ Hầu gia vì đất nước mà đẫm máu nơi sa trường. Con cháu của ông làm quan, không ngờ còn có người không nể tình, ức hiếp vô cùng, quả thật là buồn cười.
Một Bí thư Thành ủy nho nhỏ thì tính là cái gì? Hầu gia lui tới nếu không phải là cán bộ lãnh đạo cao tầng của trung ương, những khai quốc công thần thì cũng là những học giả uyên thâm. Chỉ bằng một Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, dám miệt thị sự vinh quang và tôn nghiêm của một gia tộc cách mạng? Muốn tìm đến cái chết à?
Mã Vân trước giờ luôn phủ nhận khuyết điểm của mình, theo bản năng mà trốn tránh sự không ổn của đứa con. Đó chính là sự hẹp hòi của một người mẹ, mà bất cứ người mẹ nào cũng không tránh khỏi.
Nếu là ông cụ Hầu gia hoặc Hầu Trung Hoa khi nghe nói việc này, thì đầu tiên sẽ ý thức được, lần này HầÂu Dương Minh thực hiện thật sự rất không ổn, chính là dựa vào bối cảnh của mình mà quá mức kiêu ngạo. Còn phản ứng của An Tại Đào tuy rằng là quá khích một chút, nhưng HầÂu Dương Minh tự làm tự chịu. Tất nhiên là ông cụ không thể trơ mắt nhìn đứa cháu đích tôn của dòng họ mình bị người ta chèn ép trên quan trường, nhưng giáo huấn lại HầÂu Dương Minh thì không tránh được.
- Dương Minh, con đừng quan tâm làm gì, chỉ là một Bí thư Thành ủy nho nhỏ, tính là cái gì chứ? Chúng ta không cần sợ hắn! Nếu hắn dám kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy, mẹ khiến hắn phải trả giá cho sự kiêu ngạo, ngông cuồng đó.
Mã Vân tức giận bất bình, lớn tiếng than thở:
- Dương Minh, nếu không thì con về nhà nghỉ ngơi đi. Khi nào sự việc được xử lý xong thì con hãy quay trở lại. Để mẹ gọi điện thoại cho ba con trở về.
- Không, mẹ, con không thể đi. Nếu như con bỏ đi như vậy thì sau này không còn thể diện để quay trở lại công tác đâu. Con không thể làm cho người khác thấy mình sợ An Tại Đào. Mẹ, kỳ thật thì người này ở thành phố một tay che trời, bạo ngược, lạm dụng chức quyền, lúc này đây không ngờ công khai vi phạm thao tác quy định, đem chế độ pháp luật quốc gia bỏ qua một bên, người như thế mà làm Bí thư Thành ủy thì thật sự là đại họa cho quần chúng bên dưới.
- Anh không cần khẩn trương. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh, công trình khu làm việc của cơ quan chính đảng trên cơ bản đã làm xong, sắp sửa đưa vào vận hành. Trường đại học Đông Sơn cũng sắp được khởi công. Hai hạng mục công trình này đều tọa lạc trong khu Phòng Sơn mới, cho nên trọng trách của anh rất nặng nề.
An Tại Đào vừa thốt lên, Tiết Liệt lập tức lên tiếng đáp lời, từ trong tay tiếp nhận quyển sổ ghi chép, không biết có nhớ được gì không, nhưng ít nhất cũng làm ra được bộ dạng ghi chép biên bản.
- Thứ nhất, hậu cần cho hai công trình này phải được bảo đảm, tiến thêm một bước chứng thực. Nhất là công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn. Đây không cần có bất luận một cò kè, mặc cả nào. Công trình cần cái gì, cần khu mới của mọi người làm cái gì, phối hợp cái gì thì phải lập tức phối hợp ngay. Nhớ kỹ là lập tức làm ngay. Hãy cảnh báo mọi người, hãy tập trung vào cho tôi, nghiêm khắc thực hiện chức trách của mình, nhận thức vì dân mà thực hiện. Nếu ai không có mắt, hoặc có bất cứ đường rẽ nào thì trước mất chức xử lý sau.
- Thứ hai, làm tốt vấn đề an cư lạc nghiệp cho quần chúng xung quanh. Hai hạng mục công trình này đối với quần chúng ảnh hưởng rất lớn, phải sắp xếp cuộc sống sản xuất cho quần chúng xung quanh. Rất nhiều chi tiết và manh mối nếu xử lý không tốt thì rất dễ gây ra chuyện. Cho nên, yêu cầu đảng công ủy của các người phải tiến thêm một bước đề cao trách nhiệm, bảo đảm công trình xây dựng không được xảy ra bất cứ vấn đề gì. Bộ máy cán bộ của các người phải thay phiên nhau chịu trách nhiệm. Cho dù là cuối tuần hay là ngày lễ, ngày nghỉ đều không được bỏ trống. Hiện tại là thời điểm mẫn cảm, mọi người phải vất vả một chút.
- Thứ ba, phối hợp với những bộ môn liên quan làm tốt công tác thu hồi đất để xây dựng trường và di dời quần chúng. Cái này rất khẩn cấp, yêu cầu các người phải thành lập một tổ chuyên môn công tác, các cán bộ được phân công quản lý phải lập tức đến thôn, làm tốt công tác tư tưởng cho quần chúng và trấn an quần chúng, giải thích tình huống thật cụ thể cho quần chúng. Đồng thời, phối hợp với những bộ môn có liên quan làm tốt công tác thu hồi đất và bồi thường giải phóng mặt bằng.
An Tại Đào vừa nói xong, Tiết Liệt đã lập tức cung kính tỏ thái độ:
- Xin Bí thư An cứ yên tâm, xin Thành ủy và UBND thành phố cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
- Hoàn thành nhiệm vụ tất nhiên là phải có, nhưng vấn đề mấu chốt là hoàn thành nhiệm vụ đồng thời cũng không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
An Tại Đào hướng Tiết Liệt gật đầu, giọng nói cũng dịu dàng hơn:
- Lão Tiết, anh là thành viên bộ máy UBND thành phố. Công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn được tổ chức lần đầu tiên ở thành phố này. Đây là một gánh nặng đặt lên vai đồng chí Vân Lan và anh. Hy vọng là hai người sẽ phối hợp thật tốt.