Quan Thanh
Chương 85 : Thiêu thân
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
An Tại Đào sợ muộn việc đến trường của Trúc Tử, về nhà vội vàng rửa mặt rồi băng qua sân vận động của Trường cấp hai Nhị Trung. Căn hộ hai mẹ con hắn đang ở vốn nằm trong là ký túc xá của trường. Hắn tìm đến văn phòng của An Nhã Chi rồi đem quyết định đã được phòng Giáo dục quận phê chuẩn cho mẹ.
An Nhã Chi đang soạn bài, thấy con đã lo xong thủ tục, mừng không kể xiết. Bà dặn An Tại Đào về nhà chăm sóc Trúc Tử, còn mình thì mang quyết định đến văn phòng hiệu trường. An Đại Đào thở ra nhẹ nhõm, biết mọi việc đã xong, liền đi thẳng về nhà.
Hắn mở cửa, đúng lúc đó Trúc Tử ló mặt ra khỏi phòng ngủ của An Nhã Chi, gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ hốt hoảng.
- Trúc Tử, đến đây!
An Tại Đào vẫy vẫy tay.
Trúc Tử do dự một cút, cúi đầu nhẹ nhàng đi ra, trên người mặc một cái áo phông rộng thùng thình, bên trong áo phông, trên thân hình mảnh khảnh gày gò đã thoáng thấy nhu nhú lên hai gò núi nhỏ.
Cái áo phông rẻ tiền này là do Phùng Hà, cô ruột của Trúc Tử mua cho, cô một mực không chịu thay, An Nhã Chi động viên mãi không được, cũng đành thôi.
- Trúc Tử, ngày mai em có thể đi học rồi. Anh đã lo xong thủ tục chuyển trường cho em.
An Tại Đào vỗ nhẹ vào bả vai cô bé:
-Tốt, chịu khó học, để có thể đuổi kịp các bạn!
Gương mặt tái nhợt của Trúc Tử hơi thoáng đỏ, trong ánh mắt lộ ra tia vui mừng, cắn nhẹ môi, mãi mới khẽ khàng thốt lên được tiếng:
- Cám ơn anh trai!
An Tại Đào cười ha ha, đang định đi về phòng ngủ của mình, chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn Trúc Tử:
- Trúc Tử, anh muốn đưa em đi mua vài bộ đồ. Em mặc áo phông không hợp lắm.
Trúc Tử yên lặng, rồi lắc đầu:
- Không cần, không cần tốn tiền!
An Tại Đào trong lòng thở dài, cúi người kéo cánh tay gầy ốm lạnh lẽo của Trúc Tử:
- Trúc Tử, em đã 13 tuổi, anh tin rằng em đã hiểu hết mọi chuyện, nhớ lời anh nói, mỗi người chúng ta đều phải cố gắng, thì mới mong có cuộc sống tốt được.
Cục Giáo dục phản ứng cực nhanh, khiến An Tại Đào có chút ngạc nhiên. Hắn vốn nghĩ, chờ hắn viết thêm bài nữa, may ra Cục Giáo dục mới có động thái. Ai ngờ lại nhanh như vậy. Khi hắn và Lý Tương đang chuẩn bị rời cửa đi điều tra theo tin báo của độc giả, Trương Cương hớt hải chạy từ trên lầu xuống, gọi í ới.
An Tại Đào hiểu ngay vấn đề. Nhưng Lý Tương thì ngơ ngác. Cô than thở một hồi với Trương Cương. Trương Cương cũng đành bấm lòng cười khổ. Kỳ thật Trương Cương cũng hiểu chuyện này nếu được đào sâu chắc chắn sẽ nâng tầm ảnh hưởng của báo Tân Hải Thần. Còn nữa, tin báo tiêu cực của độc giả không được đáp ứng, sau này đường dây nóng của báo làm sao giữ được uy tín? Nhưng, Cục trưởng Cục giáo dục Lâm Hổ và Mã chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban Thành phố đang đứng trong phòng làm việc của TBT Hoàng Trạch Danh. TBT đại nhân ra lệnh chuyện này dừng ở đây, anh ta làm sao kháng lệnh?
Trở lại phòng, Lý Tương bực bội ngồi phịch xuống, mắt liếc An Tại Đào:
- An Tại Đào, cậu nói xem, manh mối tốt như thế, cơ hội quý như thế, vậy mà phải từ bỏ.Nếu nói như vậy, chúng ta sau này cũng chẳng cần viết mấy bài đấu tranh chống tiêu cực làm gì cho mệt, chỉ cần lãnh đạo ngành đó đến nói vài câu, liền dìm xuồng ngay. Tòa soạn báo chúng ta sẽ thành báo gì?
An Tại Đào cười cười:
- Chị đừng quá để ý, lãnh đạo cũng có cái khó của mình. Kỳ thực việc này, Cục Giáo dục đã nhanh chóng xử lý. Từ khi kỷ luật Đàm Á Ninh, dư luận dịu hẳn rồi. Nếu như vậy, thì vai trò của truyền thông cũng coi như đã phát huy hiệu quả. Được rồi, đừng nóng giận, chúng ta là tòa soạn báo, không phải Cục chống tham nhũng, chị cần gì phải ấm ức mãi thế.
- Cậu nói nghe thật khéo.
Lý Tương nhíu mày:
- Thôi đi, tôi cũng chẳng rỗi hơi mà đi bực chuyện không đâu. Chiều nay cậu trực đường dây nóng đi, tôi muốn ra ngoài hít thở chút không khí.
Nói xong, Lý Tương đeo ba lô của mình lên, đùng đùng rời khỏi.
An Tại Đào cười cười, ngồi trước điện thoại, thuận tay cầm tờ tạp chí làm đẹp cũ nát Lý Tương để trên bàn lên xem, thấy chẳng có gì hay ho lại ném sang một bên.
Điện thoại vang lên chói tai, An Tại Đào nhíu mày. Hắn vẫn cho rằng mấy bộ điện thoại này tiếng chuông rất khó nghe, đã đề nghị tòa soạn cấp mới hai bộ, nhưng văn báo gửi lên rồi, đến giờ vẫn chưa được phê duyệt.
An Tại Đào cầm lấy điện thoại, dầu dây kia truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc:
- Tôi tìm Ngưu Đao.
An Tại Đào hồi hộp nói:
- Tôi là Ngưu Đào, anh có chuyện gì cần báo.