Quan Thanh

Chương 86 : Hết quan sa đọa đến y đức chó gặm

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


- Tôi gửi cho cậu một bao đồ vật, đã nhận được rồi chứ? Đây là phần đầu, sau này tôi sẽ liên tục gửi tài liệu cho cậu, hy vọng cậu sẽ không để tôi thất vọng… Nếu không thể đưa trực diện thì lách đôi chút cũng được, nói quanh co lấp lửng…



Người kia thong thả nói trong điện thoại, đột nhiên trong điện thoại truyền đến tiếng vang dồn dập, ông ta lập tức cúp điện thoại.



An Tại Đào buông điện thoại, ngồi suy nghĩ mãi.



Đây rốt cuộc là ai?



Phóng viên nữ Vương Tông Tông nắm một bao đồ vật trong tay, đặt lên bàn An Tại Đào:



- Tiểu An, tôi đi ngang qua phòng thường trực, có bưu kiện của cậu, liền ký tên nhận về thay cậu.



An Tại Đào đứng dậy cười nói:



- Cảm ơn chị Vương.



Vương Tông Tông tuy đã đứng tuổi nhưng gương mặt vẫn rất trẻ con, cô cười cười bước đi.



An Tại Đào mở gói bưu kiện ra, từ tron bao rơi ra mấy tấm ảnh chụp. Tiện tay lật ảnh chụp, hắn lập tức mở to hai mắt nhìn: đều là ảnh chụp một nam một nữ cực kỳ thân mật mờ ám, nhìn bối cảnh phía sau, địa điểm đều khác nhau.



Tâm thần An Tại Đào chấn động, nhìn chung quanh không người, thần sắc thay đổi hơn nửa ngày, lúc này mới vội vàng bỏ ảnh chụp trở lại, khóa ở trong ngăn kéo của mình.



Chuông điện thoại đột ngột vang lên, An Tại Đào vội vàng nhấc điện thoại lên:



- Xin tiếp tục nói...



Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ khàn khàn mà mệt mỏi, mang theo khẩu âm đậm chất nông thôn Tân Hải, trong giọng nói còn mang theo chút nức nở:



- Báo Tân Hải Thần sao, đồng chí phóng viên, phiền anh cứu chồng tôi...



An Tại Đào dừng một chút, thở dài một cái:



- Xin từ từ nói, tôi đang nghe.



... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn




- Không được, rất có lỗi, phóng viên Tiểu An! Chúng tôi cũng rất thông cảm cảnh ngộ của người bệnh này, nhưng, bệnh viện đã hình thành chế độ, nếu ai mở lỗ hổng này, một khi xuất hiện khoản nợ chữa bệnh, sẽ do người đó trả lại.



Lý Tương đứng một bên im lặng nãy giờ, rốt cuộc không kìm nổi, mày liễu của cô dựng thẳng, cả giận nói:



- Mấy người là bệnh viên, là bệnh viện nhà nước, sao có thể trơ mắt nhìn người bệnh chết trong bệnh viện? Cho dù mấy người thua lỗ, cũng có chính phủ tính tiền, mấy người...



Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tương đỏ bừng lên, đầu vai gầy yếu kích động mà run lên, giọng nói khàn khàn:



- Sao có thể như vậy, một mạng người!



Phó viện trưởng nhướn mày, nhìn hai phóng viên hùng hổ, sắc mặt không khỏi xấu hổ lên. Ông do dự một hồi:



- Như vậy đi, hai vị, nếu hai vị đồng ý bảo đảm cho anh ta, tôi sẽ làm chủ trước nhận lấy anh ta… chẳng qua, hai vị nhất định phải cam đoan nhanh chóng trả lại phí chữa bệnh cho bệnh viện mới được.



...



...



Người khoa y tế của Bệnh viện Nhân dân số 1 liền đưa ra một thư bảo đảm cứu trợ chữa bệnh, Phó viện trưởng nhẹ nhàng đẩy qua:



- Phiền hai vị ký tên đi.



An Tại Đào tiếp nhận bút, xoạt xoạt ký tên mình vào cuối thư bảo đảm, đang lúc Lý Tương muốn ký tên, An Tại Đào lắc đầu:



- Lý Tương, tôi ký tên là được, chị không cần ký …



Lý Tương trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng:



- Chúng ta là hợp tác, chúng ta cùng nhau, tôi sao có thể không ký.



Dứt lời, Lý Tương cướp lấy bút trong tay An Tại Đào, ký cái roẹt.