Quan Thanh

Chương 87 : Bố mày chính là luật pháp

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Bệnh viện lập tức triển khai cấp cứu, những việc cần kíp cho ca mổ cũng được khẩn trương tiến hành. Thượng Thừa Cường được chuyển lên phòng bệnh rộng rãi phía trên. Trương Diễm Cúc vợ anh ta đúng là cảm động rơi nước mắt, luôn miệng cám ơn hai người An Tại Đào.



Lý Tương an ủi cô một lúc, rồi kéo tay An Tại Đào, hai người đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn sắc trời còn sớm, liền quyết định đến Công ty xây dựng Mậu Nguyên, tìm người phụ trách, đòi tiền viện phí cho Thượng Thừa Cường.



Hai người đến một xí nghiệp quy mô không nhỏ, nhìn qua cửa chính thấy hai dãy nhà ba lầu kiểu cũ hai bên đang bị đập phá, có mười mấy công nhân đang làm việc, trên mặt đất đầy sắt thép gạch vỡ…



Hai người rất nhanh tìm gặp được Giám đốc Công ty Mậu Nguyên. Đó là một người đàn ông tướng mạo dữ tợn, dáng người thấp đậm, nhìn qua cũng biết là dạng vai u thịt bắp, không phải là người có thiện tâm.



Nghe hai người giãi bày ý đồ hôm nay đến, vị giám đốc tên Khổng Đại Chiêu bĩu môi:



- Phóng viên? Các người muốn xắn quần lội vào việc của người khác sao? Vì sao chúng tôi phải cấp viện phí? Tai nạn lao động? Thật nực cười, anh ta không phải là công nhân của công ty, chẳng qua chúng tôi mướn nông dân làm công, làm ngày nào trả tiền ngày đó, hơn nữa, anh ta tự rơi từ trên lầu xuống, có liên quan gì đến chúng tôi đâu?



An Tại Đào nhíu mày, cố gắng kiềm chế, nói:



- Khổng giám đốc, tuy rằng Thượng Thừa Cường không phải là công nhân chính thức của công ty, nhưng dựa theo quy định của pháp luật, các anh thuê anh ta làm việc, trên thực tế đã hình thành quan hệ, anh ra gặp tai nạn khi đang làm việc, các anh phải có trách nhiệm bồi thường tương ứng.



Khổng Đại Chiêu ngửa mặt lên trời cười ha ha rồi lạnh lùng nói:



- Quy định pháp luật? Xem ra đồng chí phóng viên này quá mức cổ hủ, đi đi, tôi bận lắm, không có thời gian để dây dưa với mấy người.



Nói xong, Khổng Đại Chiêu không chút nể mặt mà đẩy hai người An Tại Đào ra cửa.



Nhìn mấy chục công nhân đang làm việc ở nơi Thượng Thừa Cường bị rơi xuống, Lý Tương liền đưa máy ảnh lên chụp. Sau đó, hai người rời khỏi cổng chính đi đến các cơ quan hữu quan tìm biện pháp, đột nhiên, từ trong các dãy phòng của công ty Mậu Nguyên một đám nam nữ lao ra, bao vây hai người lại.



Khổng Đại Chiêu quát lớn:


- Bí thư Đỗ cứ hay đùa…



Giám đốc Sở Giao thông đương nhiệm Lưu Phương là bạn bè thuở hàn vi ở quê với Hạ Thiên Nông, từng có chút tình ý với ông ta. Chỉ có điều, sau khi Hạ Thiên Nông cưới Thạch Thanh, Lưu Phương cũng đành buông tay. Sao đó, Lưu Phương lấy con của một lãnh đạo Ủy ban tổ chức cán bộ Trung ương, theo chồng đến thành phố Lục Đảo làm nhân viên Cục Giao thông. Mười mấy năm lên như diều gặp gió, hiện giờ chễm chệ trên "ngai vàng" Sở giao thông tỉnh Đông Sơn, quản lý toàn bộ ngành giao thông công chính tỉnh, quyền thế cao ngất, là một trong những nữ lãnh đạo có thực quyền của tỉnh Đông Sơn.



Tuy rằng đã 40 tuổi, lại đang ở góa, nhưng Lưu Phương đúng là vẫn còn luyến lưu tình cũ. Lần trước đến Tân Hải kiểm tra công tác, còn mời riêng Hạ Thiên Nông ăn cơm, không ngờ bị Thạch Thanh biết được, bất thình lình xông tới.



Thạch Thanh tuy rằng không giống như đám đàn bà khác cãi lộn với Hạ Thiên Nông nhưng toàn bộ cơ quan Thành ủy không ai không biết rằng Phó chủ tịch Thành phố Hạ và Giám đốc Sở Giao thông Lưu tình ngay lý gian. Đương nhiên, chuyện cũng chỉ dừng lại ở mấy lời xì xầm rỉ tai nhau của các bộ thành ủy, nhân viên bình thường ai dám nhỏ to đàm tiếu.



Đỗ Canh nhịn cười:



- Lão Hạ, anh trở về chuẩn bị tài liệu, hai ngày sau đi tỉnh một chuyến, mọi việc xin nhờ anh cả đấy.



Hạ Thiên Nông lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, mặt không đổi sắc:



- Được, theo chỉ đạo của Đỗ bí thư, tôi nhất định làm tốt chuyện này.



Đỗ Canh vỗ vỗ vai ông ta:



- Cái gì mà chỉ đạo với yêu cầu, tôi nghĩ công tác cũng nên thoải mái một chút, đi thôi, đến giờ rồi, hai chúng ta về nhà, đúng rồi, bà Tôn ở nhà có hấp cách thủy sườn heo, anh và bà Thạch có muốn nếm thử chút không?



Hạ Thiên Nông cười vang:



- Không dám quấy rầy Đỗ bí thư, đêm nay nhà chúng tôi tổ chức sinh nhật bà Thạch. Phải ăn cơm nhà rồi.