[Dịch] Quan Thuật

Chương 163 : Dụng cụ tra tấn.

Ngày đăng: 20:23 15/09/19

- Thằng ranh, đừng nằm mơ mà đòi phá khóa sắt này, đây là thành quả mới nhất của viện khoa học cơ khí Hoa Hạ chúng ta đấy. Đây là một cổ phương luyện thép lấy được từ trong một cổ mộ, theo truyền thuyết, chúa công trong cổ mộ còn là một đại sư đúc kiếm nổi tiếng. Cũng giống như Âu Trì Tử, người đã đúc ra thanh kiếm Mạc Tà. Cái khóa sắt này được đại sư đúc kiếm thời cổ đại dùng huyền thiết để đúc ra. Ha ha! Thế nào là huyền thiết, chắc mày đã nghe nói qua đại hiệp một tay Dương Quá trong Thần điêu đại hiệp, thanh kiếm trong tay người chính là do huyền thiết đúc thành . Theo truyền thuyết, thanh kiếm này chém sắt như chém bùn, hiện giờ cổ phương này lại được bên viện khoa học quân sự nghiên cứu lại, điều chỉnh tỷ lệ một cách hợp lý. So với huyền thiết lúc ban đầu thì dàng bền chắc hơn. Đừng nhìn nó mảnh mai như vậy, nó có thể chịu được lực kéo mấy ngàn cân. Đừng nói là mày có thể dùng nội kình cái gì đó của cao thủ quốc thuật có thể đánh gãy nó, cho dù là dùng thuốc nổ cũng vô dụng. Đây là sự ưu việt của công nghệ cao, thằng ranh, mày đừng cho mình có được chút bản lĩnh thì có thể lên Lương Sơn, thực lực tam, tứ đoạn của quốc thuật thì thế nào, chỉ là một chút sức mạnh mà thôi. Đứng trước đồ vật công nghệ cao cũng chỉ có cách thúc thủ. Vì thế thành thật cho ông mày đi, ở trong lãnh địa của cục an ninh thành phố Mặc Hương không ai có thể làm loạn, cũng đừng mơ có ai tới cứu. - Tôi quả thật không rõ. Vì sao các anh đối với tôi như vậy, tôi chỉ là một nhân viên bình thường của chính phủ tới đây chỉ vì muốn vạch trần quỷ kế của nước ngoài, vì lợi ích quốc gia. Các anh chẳng những không cảm ơn tôi còn vô cớ đem tôi giam giữ dưới hầm ngầm, đây là phạm pháp . Tuy nói các anh bảo đảm an ninh quốc gia nhưng không thể tùy tiện ra tay, sử dụng bừa bãi quyền hạn của quốc gia giao cho- Diệp Phàm nói rất có lý lẽ. - Ha ha! Hừ! Thằng ranh, không cần phải nói nhiều, mau khai ra hoạt động của mày và Vu Kiến Thần, tránh cho da thịt phải chịu khổ. Triệu Tuấn Võng tự đắc. “ Thì ra là như thế, bọn họ nghĩ mình là cùng một phe với Vu Kiến Thần, định thông qua mình ám hại anh Vu? Chẳng lẽ anh Vu thật sự làm chuyện gì đó trái pháp luật?” Diệp Phàm nghĩ nhanh trong đầu rồi cười lạnh: - Hừ! Đừng nói lung tung, tôi và Vu Kiến Thần chẳng qua trước kia có lần hợp tác trong công việc. Tôi không rõ anh đang nói hoạt động gì? Cái gì gọi là hoạt động, chắc là chỉ chuyện không hay rồi. Tôi cảm thấy quan hệ giữa tôi và Vu Kiến Thần rất quang minh chính đại, ăn bữa cơm, uống chén rượu chẳng lẽ cũng là xâm hại an ninh quốc gia sao? Tôi còn từng nhận được phần thưởng của Bộ Công an, là dũng sĩ kiệt xuất Hoa Hạ, tại sao lại giam giữ tôi, tôi kháng nghị phải gặp được lãnh đạo các anh. Diệp Phàm hô lớn. - Ha ha! Kêu to lên! Gọi rã họng ra cũng vô ích thôi, trừ chúng tao ra thì không ai nghe thấy đâu, nhỏ chút đi! ** cười âm hiểm: - Nơi này chính là phòng thẩm vấn bí mật của cục an ninh, là địa bàn của phòng phản gián chúng tao. Diệp Phàm muốn cựa quậy một lát vì lúc này hắn còn đang bị khóa chặt trên ghế. Bọn người này cũng thật đáng sợ, dùng khóa huyền thiết khóa chặt tay mình rồi còn sợ mình làm khó dễ, còn khóa cứng người mình trên ghế, muốn cựa quậy chút cũng khó khăn. Vừa lúc đó hắn chợt cảm thấy đau nhói, cúi đầu nhìn xuống thì thấy chân trái đã bị băng dày. Hắn đoán là đã bị bọn ** cố ý đâm bị thương nên tức giận hét lớn: - Các ngươi đã làm gì, tại sao vô cớ đâm bị thương chân của tôi, tại sao? Trong đầu thầm nghĩ may mà chân vẫn còn có thể cử động được, chắc là gân chân còn chưa bị thương. Nếu gân chân cũng bị cắt đứt thì sau này mình sẽ cũng giống như Lý Viêm Đình suốt đời ngồi xe lăn rồi. - Tại sao à? Thành thật khai ra hết cho tao, nếu không chắc là không giữ được cái chân đâu. - Quên đi! Tôi không có gì để nói. Diệp Phàm lạnh như băng. - Mẹ kiếp! Thằng ranh, ngoan cố đấy. Lâm trác, xoa bóp vài món cho hắn nếm thử. - Mày không nên cho là nhân viên an ninh chúng tao chỉ ăn cơm rồi ngồi không. Biết hình pháp thời cổ đại không? Hiện giờ chúng ta đã phát triển đến mức có thể làm cho mày đau đến không muốn sống, muốn cầu qua đời cũng khó khăn. Hừ! Triệu Tuấn Võng âm hiểm cười hô mấy tiếng, không lâu một người người trẻ tuổi cao lớn đi đến. Gã vung tay quật xuống một roi được đặc chế. - Bạch, bạch, bạch. Ba bốn roi ngoan độc quất xuống bộ quần áo đã rách của Diệp Phàm, trên lưng hắn lập tức hằn lên mấy vết roi thâm sì. - Các ngươi sẽ gặp báo ứng đấy! Tao thề! Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi không hề cầu xin, trong mắt bắn ra âm quang rợn người, thầm rủa trong lòng. Giờ mày làm nhục tao, có ngày tao sẽ trả lại gấp trăm lần. Ánh mắt của hắn làm Lâm Trác đang xuống tay cũng bị dọa đến lùi về sau một bước, thầm nghĩ, “ Ánh mắt quá lạnh, giống như sói phương bắc vậy.” - Lâm Trác, từ từ hãy rút ra. Rút ra nhanh như vậy sẽ làm cho hắn không cao hứng, cứ để cách mười mấy phút đồng hồ mới rút ra hết. Thằng ranh, để tao xem mày có thể chịu được đến đâu. Phó Cục trưởng ** nói hờ hững, giống như đang nói chuyện với một đầu bò vậy. - Két! Một chiếc Jeep dừng trước nhà làm việc, từ trên xe nhảy xuống một người người đàn ông rất anh tuấn mặc áo da màu đen. Chỉ thấy y lẩm bẩm: - Ai! Anh vợ bảo mình quan tâm Diệp Phàm không biết đã đi chưa, cũng ba ngày rồi, nếu anh vợ mà biết chắc chắn sẽ mắng mình giao chuyện ba ngày rồi mới hỏi tới. Ai! Mình làm sao mà làm đây, người trên phòng đặc vụ suốt ngày ra ngoài, đâu có rảnh ngồi uống trà, tán chuyện về đàn bà chứ. Mẹ kiếp! Uất ức quá. Tuy nhiên cục trưởng Nguyễn mới đem phòng đặc vụ mới thành lập giao cho mình. Nghe nói phòng đặc vụ sau này sẽ là phòng trọng yếu của cục an ninh, có địa vị như lính đặc nhiệm của quân đội.” Hắn chính là cậu em vợ Phạm Hoành Võng của Vu Kiến Thần, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi đã leo đến chức phó cục trưởng cục anh ninh thành phố Mặc Hương. Phạm vi quản lý của y là phòng phân tích tình báo tổng hợp, phòng phản gián cùng với phòng đặc vụ. Lúc không có việc thì cả ngày ngồi chơi, lúc có việc thì e cả ngày chạy đi chạy lại. Ba ngày trước, Vu Kiến Thần nói ở trong điện thoại là không quản chuyện của Diệp Phàm nhưng lại không an tâm. Vừa vặn lúc đó y phải đi đi Tích Ninh hỗ trợ Ủy ban kỷ luật phá án, đoán chừng sẽ bận rộn nến giao cho cậu em vợ phải chú ý đến việc của Diệp Phàm đừng để cho hắn thiệt thòi. Tuy nhiên Phạm Hoành Võng cùng lúc đó thì nhận nhiệm vụ đi ra ngoài ba ngày giờ mới trở về liền chạy thẳng đến nhà làm việc. - Lý Lực, ba ngày trước hình như có một người tên gọi là Diệp Phàm, hình như là cán bộ trẻ của thị trấn Lâm Tuyền đến đây báo án phải không? Phạm Hoành Võng hỏi. - Cục trưởng Phạm, để tôi xem đã! Lý Lực trả lời rồi mở Computer ra tìm một lúc rồ nói: - Đúng vậy, có một người thanh niên tên gọi là Diệp Phàm đã tới, nói là đã phát hiện ra ở núi Trường Bạch có một tổ chức cơ mật gì đó của Nhật Bản. Sau đó tôi liền dẫn hắn tới phòng trinh sát phản gián, lúc đo là trưởng phòng Triệu Tuấn Võng tiếp nhận. Tuy nhiên đã qua ba ngày thì chắc đã rời đi rồi. - A! Không có chuyện gì, đi thì đã đi rồi. Phạm Hồng Võng gật đầu rồi trở về phòng làm việc, vừa rót chén trà thì điện thoại vang lên. - Cục trưởng Phạm, anh trở về rồi sao. Hôm giờ gọi điện cho anh cứ báo tắt máy, thật là bực mình a! Một giọng đàn ông trong trẻo nói. - Có chuyện gì sao Trương Vĩnh Siêu, cậu vốn được gọi là “Vô ưu thảo” mà, làm sao mà cảm thấy buồn. Ha ha, có phải định tán em nào không rồi định mượn xe tôi. Hừ, thằng ranh cậu tốt xấu gì cũng là một phó Trưởng phòng rồi đấy, suốt ngày cứ nghĩ tới đàn bà, lo làm tốt công tác đi. Tuy nhiên muốn mượn xe giờ thì không được, anh còn phải dùng. Phạm Hoành Võng cười mắng. Xem ra y có quan hệ rất thân với Trương Vĩnh Siêu. - Không phải đâu cục trưởng Phạm, em có chuyện quan trọng nói với anh. Ba ngày trước có người tên gọi là Diệp Phàm đến báo lại án, sau đó không biết vì sao bị phó bí thư Hồ bắt đi. Trương Vĩnh Siêu vừa nói tới đây thì Phạm Hoành Võng đã hô: - Dừng lại. Đừng lên tiếng, có chuyện gì chúng ta đi ra bên ngoài uống trà rồi nói. Kỹ xảo nghe trộm của cục an ninh phải nói là hàng đầu,điện thoại phòng làm việc của Phạm Hoành Võng tuy nói đã mã hóa rồi nhưng không thể tránh được nghe trộm. Tuy nhiên đây là lúc trọng yếu để mình và ** tranh giành cái ghế Cục trưởng nên càng cần phải cẩn trọng. Phạm Hoành Võng cũng rất cảnh giác, ngay cả điện thoại nội bộ của cũng không tin tưởng. Người tên là Trương Vĩnh Siêu vừa gọi điện thoại cho Phạm Hoành Võng chính là người y đã an bài bên cạnh ** . Cho tới bây giờ tựa hồ ** cũng vẫn chưa phát hiện, tuy nhiên ** cũng không phải là kẻ ngu, ai biết được gã cũng sẽ sắp xếp kẻ nào đó bên cạnh mình hay không chứ. Vì thế trong cục an ninh đúng là người người phòng người, ai cũng không thể an tâm, hết sức khó được người mình có thể tin tưởng. Điều này khiến cho Phạm Hoành Võng mỗi lần nghĩ đến đều thở dài: - Ai! Thân tín giống như thân tín, ai ngờ có thể không tin. Cục an ninh lại càng phức tạp, đã làm tình báo thì tất cả đều là cao thủ, không chừng người mà anh không để ý sẽ nghe trộm điện thoại của anh. Không lâu sau. Trong một quán trà của thành phố Mặc Hương, Phạm Hoành Cương mới vừa ngồi xuống thì có một thanh niên đẹp trai mặc đồ hiệu Armani nhưng chóng đi vào. - Ngồi đi Vĩnh Siêu. Trương Vĩnh Siêu sau đó kể hết chuyện của Diệp Phàm cho Phạm Hoành Võng. - Cục trưởng Phạm, anh biết em cũng là một phó trưởng phòng ở phòng trinh sát phản gián, vừa rồi em theo đám người Lâm Trác bí mật thẩm vấn một vụ án. Cậu Diệp Phàm kia sau khi bị bắt vào thẩm vấn đã biểu hiện rất xuất sắc, tựa hồ không phải người bình thường. Em và bốn, năm người bên Lâm Trác bắn cả mười mấy viên đạn mê nhưng cũng không thể bắt hắn. Cuối cùng ** gọi Triệu Tuấn Võng phóng ra khói thuốc mê mới chế tạo mới đánh ngã được hắn. Lúc này còn đang thẩm vấn, tuy nhiên em điều tra cậu thanh niên này dường như không phải là tội phạm gì. Thậm chí cậu ta còn rất xuất sắc, được thưởng danh hiệu dũng sĩ kiệt xuất Hoa Hạ, người như vậy sao là gián điệp được. Lúc ấy hình như cậu ta tới đây báo án, sao chỉ trong chớp mắt đã biến thành gián điệp nhỉ. Chuyện này xác định có điều gì đó. Trương Vĩnh Siêu nói rất cụ thể phân tích và nghi ngờ của mình khiến Phạm Hoành Võng cứ luôn gật đầu khen ngợi, thầm nghĩ, “ Thằng này cũng được đấy. Trải qua mấy năm trui luyện cũng đã thành thục nhiều. Nếu có cơ hội nhất định phải lấy được cho cậu ta cái chức Trưởng phòng, cũng không uổng mấy năm rồi đi theo mình, là một thân tín khó có được. .[