[Dịch] Quan Thuật

Chương 164 : Nước muối nóng ngâm ớt

Ngày đăng: 16:11 07/09/19

- Cậu có dò xem được cụ thể bọn họ thẩm vấn chuyện gì không. Phạm Hoành Cương hỏi. - Không có, lần này bọn họ vô cùng cảnh giác, không để cho người nào tới gần mật thất, chắc là chỉ có hai tên thân cận nhất của Hồ Bình là Lâm Trác và Triệu Tuấn Võng là biết được thôi. Các nhân viên khác trong phòng trinh sát phản gián chúng em đều không được tiến vào. Trương Vĩnh Siêu lắc đầu biểu hiện không thể có cách. - Cậu phải nghĩ cách đến gần bọn họ, có thể thành công việc này thì anh càng có thể đề bạt cậu. Tháng sau, trưởng phòng trinh sát phản gián Triệu Tuấn Võng nghe nói là định điều đi Thủy Châu, cậu phải xuất thêm chút lực đi. Đến lúc đó, anh sẽ nói với cục trưởng Nguyễn một câu, biết đâu lại có thể lấy được cái ghế trưởng phòng. Tuy nhiên chuyện này không thể ra mặt, chỉ có thể đứng sau âm thầm trợ giúp cậu thôi. - Cám ơn, phó cục trưởng Phạm, em đi đây. Trương Vĩnh Siêu rất kích động vì chuyện này, gần đây cục an ninh thành phố Mặc Hương vừa xây xong một khu nhà ở mới, việc phân phòng chắc là sẽ dựa vào cấp bậc. Nếu tháng sau gã có thể lên chức trưởng phòng thì lúc phân phòng có thể được một căn hộ ba phòng ngủ Một phòng khách, vậy thì nỗi đau đầu sau khi kết hôn đã được giải quyết. Trương Vĩnh Siêu vốn rất đào hoa, lại đang còn trẻ nên nhân tình vô số, rất nhiều cô gái đẹp nổi danh của thành phố Mặc Hương đã từng qua tay gã Tuy nhiên gã vốn thay nhân tình như thay áo,chán là đổi. Một tháng mấy trăm đồng tiền lương và tiền trợ cấp đều nhét vào bụng đàn bà. Gã công tác tại phòng trinh sát phản gián của cục an ninh, phòng này là một phòng trọng yếu, có thể so sánh với phòng trinh sát hình sự bên cục công an. Có thể ngồi lên chiếc ghế trưởng phòng này ở cục an ninh thành phố Mặc Hương cũng coi như là một nhân vật có thực quyền, điều này không khỏi làm cho “Vô ưu thảo” Trương Vĩnh Siêu vui mừng quá đỗi. Tuy nhiên cục an ninh vô cùng phức tạp, người ở đây đều sống hai mặt, bên ngoài là một “tiếu diện hổ”, sau lưng thì tay luôn thủ đao. Bình thời khi không xung đột lợi ích thì có thể tụm năm tụm ba vui vẻ. Một khi chỉ vì tranh đoạt một cái ghế phó, trưởng phòng thì khi ra tay tuyệt sẽ không lưu tình. Có khi âm thầm thiết kế đối thủ, chỉ cần một chuyện tình cờ cũng sẽ đưa đối thủ vào đại lao nằm bóc lịch . Khi Diệp Phàm còn đang ngủ mê mệt, chợt nghe một tiếng ‘xoẹt’ rồi một chậu nước lạnh thấu xương hắt lên người hắn. Diệp Phàm cảm thấy vết roi trên người giống như có hàng ngàn hàng vạn con trùng đang gặm, nhấm. Đau khổ giống như có vạn con kiến đang cắn người - Cẩu tạp chủng! Các ngươi rắc ớt vào trong nước à! Sắc mặt Diệp Phàm mờ mịt, sắc bén giống như mắt sói nhìn Lâm Trác và Triệu Tuấn Cương. - Ha ha! Coi như mày cũng còn có chút kiến thức. Thế nào hả? Mùi vị muối ăn ngấm vào vết roi như thế nào. Nói mau đi, đem những chuyện trái phép mày và Vu Kiến Thần đã làm nói ra toàn bộ thì không phải chịu sự đau đớn này nữa. Nếu không! Hừ hừ, vòng thứ hai sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu. Lâm Trác, cậu biểu diễn cho hắn thử một chút xem mùi vị bị roi tẩm nước cay quất thì như thế nào, mẹ kiếp! Còn dám mắng chúng ta à! Triệu Tuấn Võng khuôn mặt vặn vẹo giống như một ác ma, tên này đoán chừng trời sinh đã có sở thích hành hạ người khác, có chút giống với trạng thái của những người cuồng ngược đãi người khác. - Được, Trưởng phòng Triệu. Lâm Trác trả lời, đeo một đôi găng tay mỏng vào, chạy tới góc phòng, lôi một chiếc roi màu xanh từ trong chiếc thùng gỗ màu đỏ tươi như máu. Một mùi cay nồng, cực hắc khiến người ta phải bịt mũi xông thẳng vào mũi Diệp Phàm. - Thế nào hả? Mày có muốn nếm thử mùi vị của cái roi này không. Tốt nhất là nói ra đi. Nói xong, chúng tao sẽ cho mày bữa ăn ngon, nếu đầu mối mày cung cấp có ích, chúng tao còn có thể giúp mỳ lập công lấy thành tích, nói không chừng còn có thể có cơ hội thăng quan có phải không? Hồ Bình ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ kiêu ngạo, an nhàn thổi ra từng vòng khói thuốc, dùng giọng nói cực kỳ thu hút để mê hoặc. Diệp Phàm lắc lắc đầu, - Quất! Quất chết thằng tạp chủng này cho bố mày! Đồ chó đẻ! Hồ Bình thật sự tức giận, nghiến răng ken két. Da thịt trên mặt dồn đống lại quả thực giống như một con chó điên cắn người. Vút!Vút!Vút! Chiếc roi liên tiếp quất xuống ba phát, xé nát mấy miếng vải rách trên lưng Diệp Phàm thành giẻ lau. Loại đau đớn này không thể nào hình dung, Diệp Phàm cắn chặt răng, hành khí cấp tốc vận chuyển vào trong bắp thịt toàn thân, tận lực giảm bớt một số thương tổn và đau đớn. Nhưng trong chiếc roi cay xè lại có ớt cay và muối, cứ chà xát vào trong vết roi đánh, sự đau đớn khổ sở căn bản không thể nào giảm bớt được, trừ phi đem toàn bộ mảng da và thịt sau lưng lột sạch toàn bộ. Đêm khuya. Trong quán trà Tử Hiệp có hai người đang ngồi. - Vĩnh Siêu. Có hỏi thăm được tin tức gì không vậy? Phạm Hoành Võng có chút vội vã hỏi. - Thật xin lỗi Cục trưởng Phạm, Hồ Bình lần này cảnh giới rất nghiêm ngặt, căn bản là không để cho người nào nhúng tay vào. Tôi ở bên ngoài đi lại bao nhiêu lâu cũng chỉ được sai bảo một lần, là Lâm Trác lấy ra một thùng nước cay kêu tôi mang đi hâm nóng một chút. Đám người đó thật sự rất tàn ác! Trong ớt cay lại trộn lẫn nước muối sau khi hâm nóng càng cay nồng vô cùng, ai có thể chịu được chứ. Tôi đoán chừng anh chàng họ Diệp đó nhất định là không thể nào chống đỡ nổi. Chuyện này thật sự có chút kỳ lạ, lẽ nào anh chàng họ Diệp đó thật sự là một phần tử phản gián đặc biệt mai phục trong nước chúng ta sao. Đoán chừng địa vị của anh ta cũng không tầm thường, bằng không tại sao lần này Hồ Bình lại xem trọng như vậy, ngoài mấy tên thân tín ra, thủ hạ bình thường đều không được nhúng tay vào. Ài! Nếu vụ án này thật sự được hắn phá giải thì lập được công lớn rồi, chuyện này có chút phiền phức Cục trưởng Phạm. Trương Vĩnh Siêu dựa vào kinh nghiệm của mình để phân tích. - Đúng! Phạm Hoành Cương khẽ hừ một tiếng! Trong lòng cũng hết sức buồn bực. Lẽ nào nói anh chàng họ Diệp đó thật sự là một phần tử phản gián, ngay cả anh rể mình Vu Kiến Thần cũng bị hắn ta lừa gạt. Đáng tiếc là anh rể hiện giờ đang đi làm chuyện cơ mật cho nên không liên lạc được. Nhưng chuyện này hình như có chỗ vô lý, bên trong nhất định là có gì đó mờ ám. Nếu Diệp Phàm thật sự là phần tử phán gián, tại sao còn muốn đem chuyện của tổ chức phản gián trong dân có liên quan đến Nhật Bản tên là Hội Hồng Á Đao Lưu ở núi Trường Bạch năm 1945 nói ra. Lẽ nào muốn lập kế hoạch giương đông kích tây. Vừa rồi Phạm Hoành Võng cũng có điều tra qua chuyện có liên quan đến hội Hồng Á Đao Lưu, phát hiện trước năm 1945, tổ chức này đều lấy danh nghĩa thương đoàn bí mật sưu tầm công tác tình báo của Hoa Hạ chúng ta. Điều tra các chuyện có liên quan đến địa lý, trạng thái thương nghiệp, binh chế, thực dân, hình thế quốc tế, lịch sử và thống kê của các nơi ở Đông Án, Nam Á. Hiệp hội này có được sự ủng hổ của chính giới Nhật Bản, trong thời kỳ hải chiến Giáp Ngọ Trung-Nhật, hội viên đã từng đạt được hơn hai ngàn người, ảnh hưởng vô cùng lớn. Sau này, sau khi Nhật Bản thất bại, tổ chức này cũng rút về trong nước. Còn có một phiên bản khác nói, Hội Hồng Á Đao Lưu thật ra chính là một lưu phái đao kiếm của Nhật Bản. Nòng cốt chính là lấy một kẻ ma khí của một đám điên cuồng ‘Y Đao Nhẫn Quy Thần Cung’ làm hành động chính. Từ phương diện tổng quát mà nói kỳ thực cũng là thuộc về một phái Ninja của Nhật Bản. Có chút giống với môn phái võ học của một số tu luyện ma công của Trung Quốc cổ đại, so với Ngũ Độc Giáo của Miêu Cương chính là một tà giáo chuyên tẩu thiên phương, lấy tu luyện ngũ độc làm tư tưởng chính. Nghe nói bọn họ tự xưng là ngũ tiên giáo, được người ta gọi là Ngũ độc giáo, bao gồm năm loại độc vật cóc, nhện, bọ cạp, rắn độc, rết. Lúc ấy Nhật Bản vì muốn thâu tóm toàn bộ chủ nghĩa quân phiết ở châu Á, khiến bọn chúng nằm ở trạng thái điên cuồng ngang ngược. Đất nước Trung Quốc rộng lớn nằm ở châu Á đương nhiên là lựa chọn đầu tiên, cho nên đến bây giờ còn có tổ chức phản gián của hội Hồng Á Đao Lưu bí mật hành động cũng là rất bình thường. Nếu như vậy đợi tình hình thật sự được điều tra ra chính là một đại công lớn. Đối với giai đoạn phấn đấu lên chức cục trưởng của Hồ Bình thật sự là một trợ lực không gì sánh được. Phạm Hoành Võng yên lặng hút liên tiếp ba điếu thuốc, cảm thấy có chút mùi vị khổ sở. Bỗng nhiên trong đầu chợt xuất hiện một tia sáng, thầm nghĩ, “ Hỏng bét! Anh rể có nói với mình là quan hệ của anh ấy với Diệp Phàm cực kỳ thân thiết, gọi là anh em. Không phải là Hồ Bình muốn lợi dụng cơ hội này xử lý anh rể chứ? Rất có thể, nếu một số chuyện bí mật gì đó của anh rể vào lúc bình thường trong lúc nói chuyện tán gẫu có lẽ Diệp Phàm cũng biết một số. Nếu vạn nhất Diệp Phàm không chống đỡ được.nếu là vạn nhất Diệp Phàm không trụ được rồi. Bị Hồ Bình đào ra thì anh rể trên cơ bản cũng tiêu đời rồi. Hiện tại bên trong Cục thành phố vì anh rể Vu Kiến Thần bị điều đi phối hợp với công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh ngoài, tạm thời người cầm quyền là Chu Chính Dương. Phiền toái rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Khả năng này rất lớn, mình phải nghĩ cách cứu Diệp Phàm ra mới được, nếu thực sự không được phải tiêu diệt hắn cũng không thể để Hồ Bình có được bất cứ thứ gì hữu dụng có lợi được”. Phạm Hoành Võng dập tắt điếu thuốc, hung hăng đứng dậy vội vàng bước đi. Trong ba ngày này, người phải chịu dày vò còn có các vị thường vụ Chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang và bí thư thị trấn Lâm Tuyền Tần Chí Minh. Vì Diệp Phàm nói là tới Thủy Châu thảo luận công nghệ cao chế tạo giấy. Thoắt cái đi đã ba ngày, điện thoại cũng không gọi về, gọi đi cũng không mở máy. Ngày đầu tiên mọi người cũng không cảm thấy gì, ngày thứ hai lại trôi qua, nhưng đến ngày thứ ba thì mọi người ngồi không yên, Tần Chí Minh đem chuyện này báo cáo lên Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương. Chuyện này lập tức khiến đám người Lý Hồng Dương lo lắng, không khác gì kiến bò trên chảo nóng, thậm chí phái Phó Cục trưởng Chu Bá Thành của Cục công an huyện mang theo mấy cảnh sát đến Thủy Châu, trải qua xác định, Diệp Phàm đã tới gặp bọn họ nhưng đã rời đi rồi, hiện tại không biết là đi đâu. Trong nhà Diệp Phàm cũng đã đi tìm, nhưng không thấy bóng dáng. - Mất tích rồi! Quá là vô lý, không có trách nhiệm gì cả, đây là bán chức! Biết không hả. Lý Hồng Dương nắm tay đập lên mặt bàn, chén trà ngã xuống đất phát ra tiếng vang dọa người. Đương nhiên, y vẫn cho rằng Diệp Phàm vì trẻ tuổi chạy đi chơi chỗ nào đó, ngay cả chuyện lớn cũng vứt bỏ không quan tâm tới, hoặc là nói mải chơi đến mức độ không nhớ gì. Nhưng suy nghĩ hình như cũng không có khả năng, chuyện này lại không dám tùy tiện báo cảnh sát, nếu kinh động đến tập đoàn Nam Cung, người ta không tới thì 200 vạn tự nhiên mất trắng, cho nên chuyện này cũng chỉ giới hạn trong huyện ủy và hai lãnh đạo cấp cao của Lâm Tuyền mới biết, tạm thời nằm trong giai đoạn bảo mật. Huyện ủy một lần nữa mở ra phương án chuẩn bị thứ ba, cũng chính là dưới tình huống không có Diệp Phàm thì khai triển công tác tiếp khách như thế nào cho có hiệu quả. Cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của ông trời. Đoán chừng chuyện đầu tư 99% là thất bại rồi. Lý Hồng Dương chỉ cảm thấy trái tim mình từng đợt quặn đau, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, sau đó vội vàng đến bệnh viện truyền một bình các loại a xít amin, chất đạm mới cảm thấy tốt hơn một chút. Còn Chủ tịch huyện Trương Tào Trung cũng không cảm thấy tốt hơn chút gì, dáng vẻ lo lắng giống như bốc lửa trong đầu. Nghe nói lúc ấy giận đến mức ăn một hơi bảy tám viên hoàng phiến mới hạ hỏa được một chút, nào ngờ bị tiêu chảy gần chết. Tuy nhiên cả hai vị lãnh đạo đều cố gắng hết sức không dám ngã xuống, vì 200 vạn mà liều mạng. .