Quán Trà Tình Yêu Của Tiễn Tiểu Háo

Chương 63 : Cãi nhau (2)

Ngày đăng: 01:00 19/04/20


63. Cãi Nhau



Từ ngày đi bờ biển trở về sau, Tiễn Tiểu Háo cảm thấy Sở Cố Hoài càng ôn nhu với nàng, không chỉ mình nàng có cảm giác ấy, nhóm đồng nghiệp sự vụ sở ngẫu nhiên cũng sẽ lấy đề tài này đến trêu chọc nàng, nàng nghĩ rằng Nhị ca đã nói gì đó với Sở Cố Hoài, nhưng nói cái gì mới được, nàng cũng không biết rõ, dù sao nàng cũng vui vẻ nhận lấy sự dịu dàng của Sở Cố Hoài.



Chuyện này cũng không phải là chuyện kỳ lạ nhất, kỳ lạ nhất chính là người học muội kia của Sở Cố Hoài. Tiễn Tiểu Háo không hiểu mình chán ghét nàng hay là gì, dù sao xem bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng sẽ không thích. Ngày đó về sau, nàng không còn khóc lóc quấn quít lấy Sở Cố Hoài, bất quá bộ dáng uất ức hiện tại lại khiến cho Tiễn Tiểu Háo càng bực mình.



“ Thật giả tạo......” Tiễn Tiểu Háo mới sáng sớm đã nhìn thấy Thôi Hi Lâm nên tâm tình bỗng trở nên xấu đi nhiều.



“ Làm sao vậy?” Sở Cố Hoài nhíu mày nhìn về phía nàng.



“ Chị Tiểu Mi nói nàng trưa chiều gì cũng đều lại đây giúp chị dọn dẹp văn phòng.” Tiễn Tiểu Háo thở hồng hộc ngồi xuống.



“ Ừm, sạch sẽ lắm.”



“ Không phải thế, vấn đề là nàng rốt cuộc muốn làm gì......” Tiễn Tiểu Háo bắt đầu giận dỗi.



“ Nàng muốn quét dọn chị không có lý do gì để từ chối a, làm vậy thì độc tài quá.” Sở Cố Hoài tỏ vẻ bất lực.



“ Nàng còn lén lút bỏ bánh ngọt vào ngăn kéo của chị.” Tiễn Tiểu Háo tiếp tục nói.



“ Em thấy chị nếm qua bao giờ chưa?” Sở Cố Hoài càng thêm bất đắc dĩ, mỗi ngày Tiễn Tiểu Háo đều làm rất nhiều bánh ngọt cho nàng, hiện tại nàng nhìn bánh ngọt đã muốn ói.



“ Chị Tiểu Mi còn nói nàng mỗi ngày đều phải nhìn thấy chị tan tầm rồi mới đi.”



“ Cái này càng không mắc mớ gì đến chị, chẳng lẽ lại bắt nàng không được nhìn chị tan tầm hay là chị phải lén lút đi về hả? Huống chi còn dẫn theo em nữa.” Sở Cố Hoài hơi tức giận, thật sự không thể hiểu nổi.



“ Dù sao, dù sao em cũng thấy khó chịu.” Tiễn Tiểu Háo thanh âm dần dần trầm xuống, vì biết mình có hơi quá đáng, quả thật là không thể trách nàng, nàng đã làm tốt lắm rồi.



“ Đừng ồn ào nữa, thấy khó chịu thì đừng nhìn, ai bảo em quan tâm nàng làm gì?” Sở Cố Hoài ngồi xuống lấy ra văn kiện.



“ Còn nữa, chị biết em nghĩ gì rồi, trước kia chị cũng có nói qua với em, đừng để việc tư ảnh hưởng đến việc công, Hi Lâm làm việc thật sự có trách nhiệm, đối đồng nghiệp cũng tốt, được đối thủ tôn kính, chị tìm không ra nàng có tật xấu gì có thể làm cho chị nghĩ xấu về nàng.”



“ Chị nghĩ em là người như vậy sao?” Tiễn Tiểu Háo vẻ mặt không dám tin nhìn Sở Cố Hoài.



“ Đó chẳng phải là ý của em......”
“ Ai nha, chuyện riêng tư của cấp trên mấy người cũng dám dò xét, không muốn sống nữa chăng.” Tề Tiểu Mi kêu lên.



“ Hứ, phản đồ.”



Nhóm đồng nghiệp liếc nàng một cái xong đều tự trở về chỗ của mình, khôi phục lại tác phong, làm việc không tốt là tự sát. Tề Tiểu Mi để ý thấy chỉ có Thôi Hi Lâm vẫn ngồi ở vị trí cũ, không có biểu tình gì, cũng không có làm việc.



Sở Cố Hoài sửa sang một ngày đều không được an bình, rốt cục lúc giữa trưa nhịn không được gọi điện thoại cho Tề Tiểu Mi kêu nàng tiến vào.



“ Có chuyện gì vậy a?” Tề Tiểu Mi vừa tiến đến đã ngáp ngáp.



“ Quách Mỹ Mỹ có gọi cho cậu không?”



“ Không có a, nàng không gọi cho cậu sao?” Tề Tiểu Mi cau mày, nàng nghĩ Mỹ Mỹ chưa gọi ình vì nàng đã gọi cho Sở Cố Hoài rồi.



“ Không có.”



“ Nguy rồi.” Sở Cố Hoài nhanh lấy ra di động gọi lại.



“ Alo.” Quách Mỹ Mỹ thanh âm miễn cưỡng.



“ Quách Mỹ Mỹ, Tiểu Háo rốt cuộc có ở bên nhà cô hay không?” Sở Cố Hoài gào lên.



“ Không có a, nàng chưa trở về? Buổi sáng tôi có gọi cho nàng, nàng không tiếp, lần thứ hai gọi liền tắt máy.” Quách Mỹ Mỹ nói.



“ Vậy à, tôi gọi điện thoại họi ba mẹ nàng xem sao, cúp máy đây.” Cúp điện thoại, Sở Cố Hoài liền gọi về Tiễn gia và nhà mình, thậm chí nhà của Vương Tự Lập, kết quả đều là giống nhau, nàng không ở.



Trong nhà điện thoại cũng không có người tiếp, nơi nơi đều không có, Sở Cố Hoài bắt đầu có chút lo lắng.



Bỗng nhiên nhớ tới lần trước Tiễn Tiểu Háo mất tích đi phố tâm công viên, vì thế Sở Cố Hoài vơ lấy túi xách vội vàng ra ngoài, lưu lại một đám đồng nghiệp đang trừng to đôi mắt dõi theo.



Đến phố tâm công viên, Sở Cố Hoài quanh quẩn một vòng, đều không phát hiện tung tích Tiễn Tiểu Háo. Lại lang thang một vòng, Sở Cố Hoài thấy một cái túi xách ở trên cỏ, rất giống cái của Tiểu Háo.



Sở Cố Hoài gấp đến độ không chú ý thứ gì khác nữa, vội vàng mở túi xách, bên trong có tiền, cây kẹp, còn có ảnh chụp, không sai, là của Tiễn Tiểu Háo, nhưng nàng đâu rồi?...