Quân Vi Hạ
Chương 14 : Ẩn nhẫn
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Mở trang thứ nhất ra, mặt trên là những dòng chữ văn nhã, nói rõ quyển sách này được vẽ bởi một họa sĩ kinh tài tuyệt diễm, chuyên cung cấp cho hoàng gia sử dụng, không hề có mặt trên phố phường.
Lâu Cảnh sờ sờ cằm, hẳn là quyển sách này và đống thuốc mỡ đặc biệt kia đã được đặt vào ngăn tủ lúc bố trí tân phòng, chỉ không biết Thái tử điện hạ đã xem qua chưa?
Sau trang thứ nhất, bức tranh đầu tiên chính là hai nam tử đang ôm nhau mà nằm. Khuôn mặt được cố ý vẽ rất mơ hồ nên không nhìn ra diện mạo của hai người, nhưng những địa phương khác lại được vẽ đến thập phần rõ ràng, bút lông sói phác thảo những đường cong rõ nét, nét bút mượt mà, trông rất sống động.
Từng tờ, từng tờ một chậm rãi lật sang, trên cơ bản đều là tranh vẽ, ngẫu nhiên sẽ có đôi lời chú thích ở lề, tỷ như “Lúc mới bắt đầu, người nằm dưới sẽ rất đau đớn, không thể liều lĩnh, nên từ từ xâm nhập…”
Ngọn gió thổi qua song cửa sổ mang theo nắng chiều nghiêng nghiêng cùng một chút thoáng lạnh của đầu thu, trướng mạn đỏ rực nhẹ nhàng lay động. Lâu Cảnh nằm ghé trên giường, ôm một cái gối lớn và quyển “Dương cung” ngủ say sưa, trong mộng là một cảnh tượng kiều diễm làm người ta phải đỏ mặt ngại ngùng.
Thái tử điện hạ mặc triều phục phức tạp và xa hoa, ti lễ giám đã cố ý dạy hắn, trước phải cởi thắt lưng, sau đó cưởi từng lớp áo. Lâu Cảnh thuần thục mà lột từng lớp một, người dưới thân lẳng lặng nhìn hắn, gương mặt vẫn lãnh tĩnh như vậy, chỉ là dưới những lọn tóc đen mượt, hai tai của y đã chậm rãi biến thành đỏ rực, sau đó y ngượng ngùng cùng luống cuống… Hắn nhịn không được mà cúi người hôn lên ngực y, rồi tiếp tục hôn xuống dưới…. chính là…. mặc kệ hắn cố gắng tiếp cận như thế nào vẫn không thể nhìn rõ bộ dáng người trong lòng….
Lâu Cảnh từ trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, phát giác mình còn đang nằm úp sấp trên giường, trước mắt là bức tranh hai nam tử đang giao triền, nam tử bị đặt ở bên dưới đang cong thân mình, gân mạch trên cổ căng lên, dường như thống khổ lại như vui sướng. Một mặt kinh ngạc vì sao mình lại có giấc mơ lạ lùng như thế, mặt khác lại nhịn không được mà hồi tưởng lại trong mơ mình đã làm những gì… nếu người bị đặt xuống bên dưới là Thái tử điện hạ….
Thân thể không ngừng nóng lên, Lâu Cảnh khép sách lại, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, nhất thời có chút ngốc lăng. Hắn chậm rãi ngồi dậy, vươn tay che mặt, xúc cảm mới lạ từ hồi mộng đẹp kia dường như vẫn còn lưu lại trên đôi tay này.
Hắn và Tiêu Thừa Quân vốn chỉ có quan hệ quân thần lợi dụng lẫn nhau, nguyên bản vẫn nghĩ có thể dùng bộ dạng của bản thân để giành được nhiều chỗ tốt từ Thái tử điện hạ, nhưng mới qua hai ngày, dường như sự tình đã có chút không thể khống chế.
Muốn dụ hoặc người ta, kết quả là chính mình lại bị hấp dẫn trước….
Lâu Cảnh suy sụp mà trượt xuống, đem mặt chôn vào trong chăn, hắn cảm thấy mình đã lớn như vầy nhưng chưa bao giờ lại mất tiền đồ như hôm nay.
Thời điểm Tiêu Thừa Quân trở về liền nhìn thấy Thái tử phi nhà mình đem đầu giấu đi, như một lão hổ cong người ve vẩy đuôi, không khỏi bật cười, tâm tình vốn nặng nề nhất thời thoải mái không ít. Thái tử điện hạ ngồi xuống giường, vỗ vỗ lão hổ, “Không phải muốn ngủ trưa sao, ngươi đang làm cái gì vậy?” Nói xong, ánh mắt rơi xuống quyển sách bên gối, vươn tay cầm lấy, “Đang xem cái gì trong….”
Tiếng “sách” chợt mắc trong cổ họng, Thái tử điện hạ nhìn xong hai chữ “Dương cung” liền im bặt.
Lâu Cảnh chui từ trong chăn ra, nhìn vẻ mặt của Thái tử điện hạ, nhất thời sáng tỏ, “Điện hạ đã xem qua sách này rồi?”
“Ngươi tự tay trồng gì ở điền trang thế?” Trên xe ngựa, Tiêu Thừa Quân chợt nhớ đến câu nói hôm qua của Lâu Cảnh, liền hỏi hắn.
Lâu Cảnh cười cười, “Điện hạ nhìn liền biết.”
Trên cơ bản, ở phía tây kinh thành đều là ruộng tốt của các nhà huân quý, điền trang của Lâu Cảnh không nhỏ, nhưng cũng không được coi là lớn nhất ở đây. Khu nhà ở trong điền trang nằm cạnh một đồi nhỏ trồng rất nhiều loại cây ăn quả. Mùa thu là mùa có nhiều loại quả chín, nơi này lại không có ai hái nên trái cây chín rụng đầy đất.
“Thuộc hạ tham kiến thế tử.” Xe ngựa vừa mới dừng lại, một hán tử có dáng người khôi ngô lập tức tiến lên hành lễ.
“Cao Nghĩa?” Tiêu Thừa Quân đã gặp qua Cao Nghĩa ở phủ An quốc công, nhìn người trước mặt có dáng vẻ giống Cao Nghĩa như đúc, lại cảm thấy có gì đó bất đồng.
“Hắn là huynh trưởng của Cao Nghĩa, tên là Cao Vân, hai người là anh em sinh đôi.” Lâu Cảnh cười nói, “Cao Vân, đem người gọi lại đây đi, bái kiến Thái tử điện hạ.”
Cao Vân ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn thoáng qua chủ nhân nhà mình, lại nhìn nhìn Tiêu Thừa Quân bên cạnh, vội quỳ xuống, “Thảo dân bái kiến Thái tử điện hạ.”
“Đứng lên đi.” Tiêu Thừa Quân nhìn ánh mắt kinh ngạc của Cao Vân, tại sao sau khi Thái tử phi yêu cầu người trong thôn trang đến bái kiến y, người này lại lộ ra vẻ mặt như vậy?
(1) bà bà: cách gọi mẹ chồng.
(2) lãnh: lạnh lùng, trầm tĩnh, tuấn: tài giỏi xuất chúng, diện mạo xinh đẹp
(3) thâm minh đại nghĩa:深明大義 hiểu rõ nghĩa lớn.
(4) thứ sử: Chức quan Trung Hoa thời xưa, làm giám sát một địa phương. Thời nhà Thanh gọi chung là tri châu 知州.
1 người bị ép gả, 1 người lấy ai cũng được, sao hai anh thích nghi nhanh thế không biết, ngọt sún cả răng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~