Quân Vi Hạ

Chương 13 : Chặn xe

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


“Phụ thân!” Lâu Cảnh giữ chặt cổ tay Lâu Kiến Du, chậm rãi đứng dậy, “Có phải sản nghiệp của tổ tiên hay không, không có nghĩa ngài nói phải thì nó là phải, giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng.”



“Ngươi…” Lâu Kiến Du bị Lâu Cảnh nắm chặt đến phát đau, nhìn mấy ngón tay sáng bóng có vẻ mềm mại mà lại giống như vòng sắt chặt chẽ kìm trụ cổ tay, mặc hắn giãy giụa như thế nào cũng không thoát được, “Tên nghịch tử này!”



Thời điểm còn trẻ, lão An quốc công thường xuyên ở bên ngoài đánh giặc, gần như không có thời gian quan tâm dạy dỗ con trai trưởng Lâu Kiến Du, cho nên hắn đã bỏ lỡ tuổi học võ tốt nhất. Chờ cho đến khi lão An quốc công có thời gian rảnh rỗi thì nhi tử đã muốn trưởng thành, đau lòng nhất nhiều, chỉ phải toàn tâm toàn ý dạy dỗ đích trưởng tôn.



Cho nên, chỉ học được công phu ngoại gia, Lâu Kiến Du căn bản không phải là đối thủ của Lâu Cảnh, người đã học mười mấy năm nội công tổ truyền của Lâu gia.



Lâu Cảnh giống như vừa giẫm phải đuôi chuột bình thường, dù bận vẫn ung dung nhìn Lâu Kiến Du, “Hiện tại nhi tử đã là Thái tử phi, phụ thân đánh nhi tử chính là phạm thượng. Nếu nhi tử để cho phụ thân đánh tiếp, đó mới gọi là bất hiếu đấy.” Ngữ điệu thong thả mà kiên định, giống như hắn vừa bán một cái nhân tình lớn cho phụ thân vậy.



Lâu Kiến Du tức đến nỗi ngực ẩn ẩn đau, nhưng lời nói của Lâu Cảnh không sai, nếu thằng nhãi này dám để lộ ra mà kêu người tiến vào, người phải chịu thiệt sẽ là hắn.



“Quốc công gia, quốc công gia!” Gã sai vặt đứng ngoài cửa hấp tấp thông bẩm.



Lâu Cảnh buông tay phụ thân ra, đem hai tay thả lỏng ra phía sau, một bộ dáng chuyện gì cũng chưa phát sinh.



“Ầm ĩ cái gì thế?” Lâu Kiến Du đang nổi nóng, thanh âm nói chuyện không khỏi hơi lớn.



Người nọ vô cùng lo lắng chạy vào, đúng là gã sai vặt mà An quốc công đã dặn dò đứng ở chính sảnh canh chừng, “Tam lão gia uống nhiều quá, lôi kéo cữu lão gia khóc lóc không ngừng, Thái tử điện hạ liền hỏi vì sao quốc công gia còn chưa trở về?”



Lâu Cảnh nhếch môi cười, Thái tử điện hạ nhà hắn mà hỏi như vậy, hẳn là bị tam thúc nháo đến phiền lòng rồi.



“Tên chuyên gây họa này!” Lâu Kiến Du trừng mắt nhìn Lâu Cảnh vui sướng khi người gặp họa, hổn hển phất tay áo bỏ đi.



Lâu Cảnh nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại.



Lúc ban đầu hắn luôn luôn tự nói với mình, phụ thân gả hắn cho Thái tử là có nỗi khổ trong lòng. Chỉ cần phụ thân nói rõ mọi chuyện với hắn, vì cái nhà này, hắn sẽ ngoan ngoãn tiến cung; sản nghiệp mà tổ phụ lưu lại cho hắn, hắn cũng có thể trả lại Lâu gia. Chỉ là, đã nửa tháng nay, phụ thân cứ một đao lại một đao cứa vào trong lòng hắn, từng chút từng chút một mà đem mảnh hiếu tâm của hắn hao hết. Đến hôm nay thì xem như đã hoàn toàn trở mặt với nhau, từ nay về sau, phụ thân và hắn… có lẽ… ngay cả một thân thích bình thường cũng không bằng.
Diêu Trúc kinh ngạc nhìn thoáng qua người vừa nói chuyện, không ngờ là chánh phi vừa qua khỏi cửa của Thái tử, mà tựa hồ Thái tử cũng không có ý trách cứ việc Thái tử phi tự tiện nói xen vào, chỉ phải đáp: “Thái tử phi có điều không biết, vài ngày trước thần có đắc tội với Thẩm Liên, gần đây hắn đang tìm nhược điểm của thần. Thần vốn là nhị phẩm Lễ bộ thượng thư, nguyên là không sợ hắn, nhưng hôm nay Thẩm Liên giành trước hại chết ngự sử, Hoàng Thượng lại không có quá nhiều trách phạt, thần… Thần thật sự là lo lắng không thôi a!”



Khu vực xung quanh nơi này vốn có ít người đi lại, nhưng qua buổi trưa đã có vài người hầu bước ra ngoài làm việc, Tiêu Thừa Quân hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Ngươi cứ trở về đi, ngày mai ra ta sẽ ra cung một chuyến, ngươi cứ đến…”



Nói đến địa điểm, Tiêu Thừa Quân hơi do dự một chút, trong thời gian đại hôn, y vốn không nên tham dự vào việc triều chính, nếu chuyện lén cùng quan lại gặp mặt này mà rơi vào tai Thuần Đức đế thì sẽ rất phiền toái.



“Điền trang của thế tử An quốc công, cách đây hai mươi dặm về phía tây.” Lâu Cảnh thức thời nói tiếp.



Tiêu Thừa Quân kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái.



“Mấy ngày này rỗi rãi, thần còn đang muốn thỉnh điện hạ đến điền trang nhìn xem trái cây thần trồng đấy.” Lâu Cảnh cười nói.



Trở về Đông cung, Tiêu Thừa Quân lập tức đi Sùng Văn quán tìm nhóm Thái Dịch, còn Lâu Cảnh thì trở về điện Bát Phượng nghỉ trưa.



Nằm ở trên giường, nhớ đến hai tai phiến hồng của Thái tử điện hạ, Lâu Cảnh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nằm mãi mà không ngủ được, hắn liền xoay người ngồi dậy, lấy quyển sách trong ngăn tủ đầu giường ra, ghé người vào gối lớn, hứng thú bừng bừng mà xem cẩn thận từng trang một.



Hờ hờ, mọi người còn nhớ “quyển sách” trong ngăn tủ đầu giường của Lâu Cảnh là quyển gì chứ? (─‿‿─)



(1) đích trưởng tôn: cháu trai trưởng.



(2) xa: Xe cộ.



giá: tiếng tôn xưng để tôn trọng người khác



(3) tôn: tiếng kính xưng bền trên, thân: cha, mẹ, họ hàng gần chung máu mủ hoặc do hôn nhân mà có quan hệ.