Quân Vi Hạ

Chương 18 : Bắn nhạn

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Hành cung nằm ở sườn núi phía Nam.



Núi Tĩnh Di cũng không lớn lắm, phần đất bằng phẳng không đủ để xây dựng toàn bộ hành cung, cho nên cung điện đều dựa vào địa thế núi mà xây, lên cao xuống thấp, nhìn khá thú vị.



Chỗ ở của Thái tử là điện Cam Tuyền, được gọi như vậy là bởi vì bên trong điện có một dòng suối từ sâu trong núi chảy qua. Trước điện có một cây phong cổ thụ, cành lá xum xuê, che khuất bầu trời. Hiện tại, phần lớn lá cây đều cùng biến thành một màu, đó là sắc đỏ mang theo một chút khô vàng, trong gió núi se lạnh mà lay động xào xạc.



Để thưởng thức phong cảnh, cung nhân không quét lá vào mùa thu, vì thế lá đỏ phủ kín trên các con đường lát đá xanh uốn lượn trước cửa điện. Dòng nước suối trong suốt từ khe núi đá ồ ồ chảy ra, uốn lượn qua những tảng đá nhấp nhô, men theo thế núi mà cấp tốc chảy xuôi xuống dưới. Những chiếc lá phong dừng ở trong nước, tầng tầng lớp lớp, rõ ràng có thể thấy được.



“Người ta nói cây phong là binh khí của Hoàng Đế, vì trảm Xi Vưu mà chuyển đỏ.” Lâu Cảnh tựa trên một tảng đá bên con đường mòn phủ kín lá đỏ, tiếp được một chiếc lá phong rơi thưởng thức trong tay.



“Mặc dù Xi Vưu đã chết nhưng Cửu Lê bất diệt, trăm điều suy bại vẫn lưu lại đến ngày nay.” Tiêu Thừa Quân đứng bên cạnh hắn, nhìn lên hàng cây cao cao, bên trên những tán lá phong là bầu trời rộng lớn, đàn chim nhạn mải miết bay từ phương Bắc về phương Nam.



Hoàng Đế trảm Xi Vưu là truyền thuyết từ thời thượng cổ, bộ tộc của Hoàng Đế và bộ tộc Cửu Lê của Xi Vưu chiến đấu với nhau rất kịch liệt. Hoàng Đế chém giết Xi Vưu, binh khí của hắn nhiễm máu Xi Vưu, hóa thành cây phong cổ thụ. Ý của Tiêu Thừa Quân là tuy Xi Vưu chết nhưng bộ tộc Cửu Lê vẫn còn tồn tại, thiên hạ vẫn không an ổn như trước, việc phải làm còn rất nhiều.



Lâu Cảnh đi qua, kéo bàn tay Thái tử, đem lá phong trong tay mình đặt vào tay y, “Khó khăn lắm mới có nửa ngày được nghỉ thanh nhàn, lại còn muốn suy nghĩ mấy chuyện phiền não đó làm gì?”



Tiêu Thừa Quân cúi đầu nhìn chiếc lá đỏ trên tay, hơi mỉm cười, “Là ta sát phong cảnh.”



“Chẳng phải sao?” Lâu Cảnh cười cười nắm chặt tay y, “Nhạn đang bay từ phương Bắc về phương Nam, đây đúng là thời điểm tốt nhất để kiếm một món ăn dân dã, nào nào, đi thôi, chúng ta đi tìm một cái cung.”



“Món ăn thôn dã…” Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ để mặc Lâu Cảnh kéo đi, cảnh đẹp như vậy, người này còn muốn bắn chim làm thịt, đây mới thật sự là người sát phong cảnh a!



Trong hành cung tự nhiên có chuẩn bị cung tiễn, Lâu Cảnh hưng trí bừng bừng mà lôi kéo Thái tử điện hạ đi bắn chim nhạn.



“Trên người ngươi còn có thương tích, vẫn đừng nên lộn xộn.” Tiêu Thừa Quân nhìn trường cung trong tay Thái tử phi, nhăn mặt lại.



“Bị thương trên đùi cơ mà, không có vấn đề gì!” Lâu Cảnh đi lên đài cao, hướng một đàn nhạn đang vỗ cánh bay qua, thoải mái mà nắm tam quân cung.



Một quân là ba mươi cân, Lâu Cảnh cầm tam quân cung mà giống như kéo một cái cung bình thường, không cần tốn quá nhiều sức. Tiêu Thừa Quân nhìn một màn này, rốt cục hiểu được nội gia công pháp mà Lâu Cảnh đã học lợi hại cỡ nào.



Nhạc Nhàn ôm bao đựng tên trong tay, cũng phải bò lên đài cao, đem bao đựng tên đến vị trí Lâu Cảnh duỗi tay ra là có thể với tới, chờ hắn một kích không trúng lại lấy tiếp.



Cánh cung giương lên tự trăng tròn, mũi tên chỉ thẳng trời cao, nghe âm thanh của dây cung làm bằng gân trâu căng ra, Nhạc Nhàn hồi hộp mà nắm chặp bao đựng tên. “Sưu” một tiếng, mũi tên nhọn rời cung, hóa thành một đạo ánh sáng màu đen, thẳng tắp lao về hướng đàn nhạn trên cao.



Mọi người nín thở nhìn lên bầu trời, còn chưa thấy rõ, trên không trung đã truyền đến một tiếng gào thét, đàn nhạn đang bay theo hình chữ V, một con ở cuối đàn thẳng tắp mà rớt xuống dưới.




Cách đây hơn 4000 năm, ở lưu vực Hoàng Hà và Trường Giang có nhiều thị tộc và bộ lạc sinh sống. Hoàng Đế là một trong những thủ lĩnh bộ lạc nổi tiếng nhất trong truyền thuyết.



Bộ lạc Thiểu Điển, do Hoàng Đế làm thủ lĩnh, ban đầu sống ở vùng Cơ Thuỷ thuộc tây bắc Trung Quốc, sau dời tới vùng Trác Lộc bắt đầu định cư, phát triển chăn nuôi và trồng trọt.



Viêm Đế (Thần Nông) là thủ lĩnh một bộ lạc khác đồng thời với Hoàng Đế, cư trú tại vùng Khương Thuỷ ở tây bắc Trung Quốc. Theo truyền thuyết Trung Hoa thì Viêm Đế có họ hàng thân tộc với Hoàng Đế.



Còn Xi Vưu là thủ lĩnh bộ tộc Cửu Lê. Họ chế tạo ra các loại vũ khí như đao, kích, cung, nỏ, thường dẫn bộ lạc đi xâm chiếm, cướp phá các bộ lạc khác. Cái tên Xi Vưu cũng đồng nghĩa với từ “chiến tranh” trong tiếng Hán, những người tôn trọng thì xem ông như là “chiến thần”, còn những người bài xích thì xem ông như là “họa thủ”.



Thời kỳ hậu Viêm đế, các đời sau của Thần Nông trở nên suy yếu, các chư hầu chinh phạt lẫn nhau khiến nhiều người chết. Những người con của Thần Nông không thể bình định chiến sự, vì thế Hiên Viên dự định huấn luyện binh sỹ để chinh phạt các chư hầu không nộp triều cống. Các chư hầu đều quy phục, ngoại trừ Xi Vưu, chư hầu hung bạo nhất không ai dám đối đầu.



Có lần, Xi Vưu xâm chiếm vùng đất của Viêm Đế. Viêm Đế đem quân chống lại nhưng thất bại. Viêm Đế đành chạy đến Trác Lộc, xin Hoàng Đế giúp đỡ. Hoàng Đế liên kết các bộ lạc, chuẩn bị lương thực, vũ khí, triển khai một trận quyết chiến với Xi Vưu trên cánh đồng Trác Lộc.



Về trận đại chiến này, đã có nhiều truyền thuyết hoang đường, khi quân của Hoàng Đế thừa thắng đuổi theo quân của Xi Vưu, trời bỗng nổi cuồng phong, là do Xi Vưu đã được sự giúp đỡ của thần gió, thần mưa. Hoàng Đế cũng nhờ Thiên Nữ giúp đỡ. Cuối cùng, Xi Vưu bại vong. Những truyền thuyết trên chỉ có tính chất phản ánh sự khốc liệt của cuộc chiến.



Từ đó, Hoàng Đế được nhiều bộ lạc ủng hộ. Nhưng sau đó 2 bộ lạc của Hoàng Đế và Viêm Đế lại nảy ra xung đột, hai bên đánh nhau một trận ở Phản Tuyền, Viêm Đế thất bại. Từ đó Hoàng Đế trở thành thủ lĩnh của liên minh bộ lạc các vùng Trung Nguyên.



Trong các truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, Hoàng Đế rất được tôn sùng. Người đời sau đều cho rằng Hoàng Đế là thuỷ tổ của người Hoa Hạ (tức dân tộc Hán ngày nay) và coi mình là con cháu của Hoàng Đế. Viêm Đế và Hoàng Đế vốn thân thuộc nên sau này hai bộ lạc lại hoà hợp, hình thành nên dân tộc Hoa Hạ, nên người Trung Quốc thường tự xưng mình là con cháu Viêm-Hoàng. Để kỉ niệm vị tổ tiên chung đó, người ta xây lăng Hoàng Đế ở Kiều Sơn, phía bắc huyện Hoàng Lăng tỉnh Thiểm Tây.



(3) tam quân: quân: đơn vị trọng lượng ngày xưa, ba mươi cân 斤 gọi là một quân 鈞., tam: ba.



Theo hệ thống đo lường cổ: 1 cân (市斤, jin) = 10 lượng = 500 g



một trượng (市丈, zhang) = 3,33 m



=> có thể hiểu là Lâu Cảnh kéo một cái cung nặng 90 cân thời xưa, với 1 cân là 500g thì khối lượng của cái cung mà anh ý cầm trong tay là 45kg => cho nên anh Thái tử mới nhăn mặt xót vợ, bảo đừng lộn xộn, sau thấy anh Cảnh hết kéo cung lại phi từ độ cao 3,33m xuống đất bon bon mới hỏi thương thế tốt rồi nhỉ => cho nên lộ tẩy =_=”.



(4) chim nhạn: là một giống chim thuộc họ Vịt (Anatidae), sắp đến mùa rét thì bay thành hàng dài xuống phương nam để tránh rét, kiếm ăn ở ven biển, ở ven sông, ở các hồ đầm hoang vắng. Xuất phát từ truyện Tô Vũ thời Hán, chim nhạn đã đi vào văn thơ Việt Nam với nghĩa bóng là phái viên đưa thư.



Nhạn = ngỗng xám = ngỗng trời = chim mòng, chính là con chim này:



Greylag_Goose_-_St_Jamess_Park,_London_-_Nov_2006



(5) ôn tuyền: suối nước nóng