Quân Vi Hạ

Chương 29 : Tranh chấp

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


“Đây là tổ phụ cấp cho ta, nếu phụ thân không tin thì có thể đi hỏi gia gia.” Lâu Cảnh ý bảo Nhạc Nhàn nhặt giấy tờ trên đất lên, cầm cả số còn lại trong hộp gấm, toàn bộ đưa tới cho Tam lão thái gia xem qua.



“Ồ, đây đúng là tài sản riêng.” Tam lão thái gia vuốt chòm râu trắng tinh, lật xem từng tờ một, mỗi một trang đều viết rất rõ ràng, phòng ốc, thổ địa, cửa hiệu, thậm chí cả khế bán mình của tôi tớ ở Tấn Châu cũng có đầy đủ, đều thuộc tài sản riêng của Lâu Cảnh. Lão nhân âm thầm cảm thán trong lòng, đường huynh nhà mình thật đúng là thiên vị tôn tử, chỉ riêng cửa hiệu ở Tấn Châu đã đến tám mươi ba cái, ngang bằng với toàn bộ cửa hiệu mà Lâu gia sở hữu tại kinh thành.



“Nếu đã như thế, liền thỉnh phu nhân đem sổ sách đến đây đi, thừa dịp còn chưa muộn mà đem tài sản phân chia trước, miễn cho bữa trưa của mọi người trì hoãn.” Lâu Cảnh nói với ngữ khí rất thành khẩn.



Một hơi nghẹn lại trong ngực Ngụy thị, đã nháo đến mức này, thế nhưng còn muốn ăn cơm trưa?



Đại cữu mẫu nhếch môi, thiếu chút nữa không nhịn được cười.



Dựa theo luật pháp quy định, nếu chờ đến đầu xuân sang năm mới tách ra ở riêng, tức là khi ba huynh đệ Lâu Kiến Du tách nhau ra ở riêng thì tế điền, sản nghiệp tổ tiên sẽ thuộc về người thừa kế là Lâu Kiến Du, sau đó tài sản chung sẽ được chia ra làm bốn phần, người thừa kế nhận hai phần, hai huynh đệ của hắn, mỗi người sẽ được nhận một phần. Nhưng hiện giờ ba huynh đệ vẫn đang trong hiếu kì, không thể tách ra ở riêng, mà Lâu Cảnh đã được gả ra ngoài.



“Trạc Ngọc là tử tự của đại ca, phần gia sản kia hẳn là phải xuất từ tài sản riêng của đại ca rồi.” Nhị thúc lập tức phục hồi tinh thần, nói xong còn dùng khuỷu tay huých tam thúc đang ngồi bên cạnh một cái.



Tam thúc sửng sốt một chút, cũng đi theo gật đầu, chợt nhíu mày, “Trạc Ngọc là đích trưởng tử, hiện giờ đại ca lại không có nhi tử nào khác, này là muốn chia thế nào?”



Lâu Cảnh là nhi tử duy nhất, muốn ra ở riêng thì cũng phải chờ lão tử nhà hắn chết rồi mới được quyền kế thừa toàn bộ tài sản. Nhưng hiện tại Lâu Kiến Du đã làm một chuyện trước nay chưa từng có —— gả trưởng tử duy nhất trong nhà ra ngoài, vậy bây giờ biết chia thế nào cho phải?




Tiêu Thừa Quân vốn có sở trường về vẽ, mỗi nét bút đều được xuất ra từ trong tim, nét thanh nét đậm, cẩn thận và tỉ mỉ. Sau khi tranh khô, y lật sang mặt sau, từng chữ cứng cáp và ngay ngắn dần dần xuất hiện trên mặt giấy, ‘sau khi mọi việc kết thúc, thật không muốn ngươi trở thành bề tôi của ta’.



Hiện tại, chính đường của phủ An quốc công đã sắp sảo thành cái chợ, đối với việc phân chia gia sản cho Lâu Cảnh là từ quỹ chung hay gia sản của Lâu Kiến Du, ba huynh đệ An quốc công tranh chấp mãi không thôi, nước miếng cũng bay tung tóe.



Cuối cùng Tam lão thái gia phải lên tiếng, đề nghị hai bên đều lùi một bước. Vì hiện giờ ba huynh đệ An quốc công không thể ở riêng nên sẽ chia tài sản chung ra làm năm phần, lấy một phần cấp cho Lâu Cảnh. Sau đó, Lâu Kiến Du sẽ xuất tiếp ba thành trong số tài sản riêng của mình để đưa cho Lâu Cảnh, bù vào số thiếu trong phần tài sản chung mà hắn đáng được hưởng.



Nói cách khác, hai vị thúc thúc được phân gia sản ít đi một chút. Mà Lâu Cảnh, trừ bỏ việc được nhận số tài sản ngang bằng với hai vị thúc thúc, hắn còn được thêm ba thành gia sản của phụ thân. Tính đi tính lại, hắn vẫn là người được nhiều tiền nhất.



Tất cả mọi người đều chịu thiệt, lại không thể ầm ĩ. Tam thúc muốn nói tại sao Lâu Cảnh chỉ là một nhi tử mà lại được phân gia sản nhiều đến vậy, nhưng nhìn đến ngân thương còn cắm trên nền nhà của Từ Triệt, đành rụt cổ không dám nói tiếp nữa.



Ngụy thị tức giận đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng cũng coi như trấn định. Khi mụ mụ quản sự mang sổ sách đến, nàng nhìn thoáng qua rồi giao chúng cho Tam lão thái gia.



Trình Tu Nho và tiên sinh phòng thu chi của Lâu Kiến Du đồng thời bước đến xem xét, chỉ nhìn qua vài tờ trong sổ cái, liền nhíu mày, “Chỗ này so với hai năm trước, ít nhất là thiếu mất sáu vạn lượng.”



(1) tử tự: con nối dòng