Quân Vi Hạ

Chương 37 : Hà đạo

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


“Sao ngươi lại ở đây?” Tiêu Thừa Quân ngạc nhiên nhìn Lâu Cảnh, cơ thể vẫn không động đậy, sáng sớm cuối thu có chút lạnh, cái ôm ấm áp này làm y sinh ra vài phần tham luyến.



“Ngủ không được nên chạy tới tìm ngươi.” Lâu Cảnh chôn mặt vào lồng ngực của Mân vương điện hạ, cọ cọ nội sam mềm mại màu nguyệt sắc, cái tay còn thập phần không thành thật mà cách vật liệu may mặc vuốt ve một bên tiểu đậu.



Hô hấp của Tiêu Thừa Quân chợt căng thẳng, vội vàng bắt lấy cái tay đang sờ loạn kia ra, “Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, mau trở về đi.” Nói xong, Mân vương điện hạ nhịn không được mà hơi hơi nhíu mày, lời này nói ra khỏi miệng thật có chút không được tự nhiên, nhưng lại nghĩ không ra là chỗ nào không đúng?



“Giờ tỵ nha môn mới mở cửa cơ, không vội.” Lâu Cảnh đem chân gác lên người nhân gia, nhanh chóng biến thành một con bạch tuộc bao quanh Tiêu Thừa Quân, không ngừng dụi dụi, hừ hừ nói: “Tối qua không có ngươi ở bên cạnh, ta liền ngủ không được.”



Tiêu Thừa Quân nghe vậy, trong mắt không khỏi nổi lên ý cười, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Lâu Cảnh, “Cũng không phải là tiểu hài tử, còn muốn có người ngủ cùng hay sao?”



Lâu Cảnh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gặm cắn cằm của Tiêu Thừa Quân, “Nếu không, ta dọn đến đây ở cùng ngươi nha?”



“Sao thế được?” Tiêu Thừa Quân mặc hắn gặm cắn, trong lòng ấm ấm mềm mềm, nhưng việc này tuyệt đối không thể đáp ứng, nếu Lâu Cảnh thật sự dọn đến đây sống cùng y, sợ là sẽ truyền ra lời đồn không tốt.



“Hừ…” Lâu Cảnh bất mãn kéo mở nội sam của Tiêu Thừa Quân, nghiến răng cắn một vết rõ sâu trên xương quai xanh xinh đẹp của y. Hắn cũng chỉ luyến tiếc khi phải tách ra nên mới nói như vậy thôi, nếu thật sự ở lại đây, mấy tin đồn chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu Tiêu Thừa Quân lại bị người ta buộc tội là có dã tâm soán vị, dẫn tới Thuần Đức đế hoài nghi liền mất nhiều hơn được.



“Vương gia, nên dậy thôi ạ!” An Thuận ở bên ngoài nhẹ giọng gọi, hiện giờ Tiêu Thừa Quân là thân vương, vẫn cần phải vào triều.



Thời tiết đã chuyển sang lạnh hơn, đêm càng lúc càng dài, vào mùa xuân và hạ, thời gian lâm triều là giờ mẹo, qua tháng mười liền đổ lên giờ thìn, nhưng dù là như thế, bây giờ Tiêu Thừa Quân cũng nên thức dậy rồi.



“Được rồi, đừng làm rộn.” Tiêu Thừa Quân dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của Lâu Cảnh, nằm ở trên giường thêm một lát, thật vất vả dỗ dành Lâu Cảnh để y đứng dậy, thời gian lâm triều cũng đã đến gần.



Nhạc Nhàn và An Thuận nhanh chóng tiến vào hầu hạ, nhìn thấy Lâu Cảnh ở trong này, mới đầu còn không kịp phản ứng, theo thói quen mà hành lễ với hắn. Nhạc Nhàn xoay người đi tìm quần áo cho Lâu Cảnh, một lúc lâu mới nhớ ra, người này đã không còn là Thái tử phi, tại sao lại xuất hiện ở trong phòng ngủ của vương gia?



Lâu Cảnh nhếch môi cười, nhìn thoáng qua tiểu thái giám Nhạc Nhàn đang ngây người há to miệng. Sau đó hắn tiếp nhận triều phục trong tay An Thuận, tự mình giúp Tiêu Thừa Quân mặc vào. Triều phục của thân vương chính là màu nguyệt bạch, thêu hình rồng bạc có bốn móng vuốt. So với trang phục của Thái tử thêu hình rồng màu vàng có năm móng, thoạt nhìn liền cảm thấy Tiêu Thừa Quân mặc trang phục thân vương trông thanh lãnh hơn trước kia một chút.
“Bạc thuế của các nơi sẽ đến vào tháng sau, huống hồ…” Ánh mắt của Tiêu Thừa Quân có chút lạnh, “Có người đề cập, cần phải thu lao dịch.”



Từ xưa đến nay, rất nhiều chiến loạn xảy ra đều là do lấy lao dịch mà nên. Vì thế, một lời này nói ra, tự nhiên là có không ít đại thần phản đối, trên triều đình ỏm tỏi, ầm ĩ như một cái chợ, cuối cùng cũng không có kết luận nào được đưa ra.



“Điện hạ cảm thấy thế nào?” Lâu Cảnh cắn một miếng thịt cua thơm ngon, lúc này mới phát hiện ra Tiêu Thừa Quân đã đập dập vỏ chân cua cho hắn dễ ăn, không khỏi cong môi cười, lột sạch một miếng cua bỏ vào trong bát của Mân vương điện hạ.



“Phụ hoàng đồng ý nên mở rộng đường sông.” Tiêu Thừa Quân khẽ thở dài.



Thuần Đức đế vẫn cảm thấy mình là người được trời đất phù hộ, lúc nắm quyền cũng nên làm ra chút danh tiếng để lưu danh thiên cổ, nghe việc mở rộng đường sông thì cảm thấy đây đúng là một việc tốt, lợi quốc lợi dân, tự nhiên là nguyện ý phê chuẩn. Nhưng vấn đề có nên thu lao dịch hay không, ai sẽ đi giám sát việc này thì hắn vẫn băn khoăn chưa quyết định được.



Dùng xong cơm trưa, Lâu Cảnh rất muốn lưu lại nghỉ trưa thêm một lát, lại bị Tiêu Thừa Quân đuổi ra ngoài, đành phải ngậm ngùi rời khỏi phòng ai kia, cẩn thận mà rời khỏi phủ Mân vương.



Tiêu Thừa Quân mỉm cười nhìn hắn đi xa, xoay người nói với Thường Ân: “Tối nay nhắc người canh giữ ở cửa hông, nếu hắn lại đến đây thì bảo hắn đi bằng cửa là được rồi.” Để người kia cứ phải trèo tường nhảy vào thì thật không đành lòng.



Cái cửa nhỏ kia là nơi phòng bếp vẫn nhận đồ ăn mỗi ngày, buổi tối sẽ được khóa lại cẩn thận.



“Vâng.” Thường Ân khom người trả lời, phiền muộn mà nghĩ mình phải tìm một người đáng tin cậy canh giữ ở đó mới được.



(1) giờ tỵ: từ 9 giờ sáng đến 11 giờ trưa



(2) giờ mẹo: từ 5 giờ đến 7 giờ



(3) giờ thìn: từ 7 giờ đến 9 giờ sáng