Quân Vi Hạ
Chương 38 : Sinh ý
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Lâu Cảnh trở về phủ An quốc công, sau đó liền vội vàng lên một chiếc xe ngựa đi đến phủ Bình Giang hầu.
Đại cữu mẫu tất bật nhắc nhở quản gia kiểm tra lại những đồ đạc chuẩn bị mang theo. Từ kinh thành đến Lĩnh Nam là núi cao đường xa, ngựa chạy không ngừng vó cũng mất cả tháng, thức ăn, đồ dùng trên đường phải chuẩn bị thật cẩn thận. Mấy ngày trước quản gia đã trù bị, tính toán xong xuôi đồ vật cần thiết mang theo nên trong phủ có vội nhưng không loạn, hành lý đã được thu thập ngay ngắn. Nhị cữu Từ Triệt thì không cần phải nhúng tay vào giúp đỡ cái gì, chỉ có thể ngồi ngây trong chính đường uống trà.
Lâu Cảnh xuống xe ngựa, nhận lấy một gói đồ từ tay hạ nhân. Nhị cữu bước ra ngoài tiếp hắn, thấy bọn hạ nhân đang ôm đồ đạc nối đuôi nhau vào phủ, không khỏi cau mày, “Mua nhiều đồ thế làm gì?”
“Chỗ đồ này ta mua từ lâu lắm rồi nhưng không có ai mang đi, vài năm cữu cữu mới đến kinh thành một lần, tự nhiên là phải mang đến đây hết rồi.” Lâu Cảnh cười cười đi theo cữu cữu vào chính đường.
Gửi cho đại cữu bánh quy xốp đặc sản của kinh thành, gửi cho tam cữu tẩu hút thuốc bằng ngọc, tứ cữu là một cái lồng chim bằng vàng, son bột nước cho các vị cữu mẫu, vài cái roi ngựa cho các vị biểu ca, trang sức cho biểu muội.
“Mấy cái roi ngựa này là do một người thợ thủ công rất nổi danh ở Tấn Châu làm ra đấy, ta nghĩ các vị biểu ca sẽ thích nó.” Lâu Cảnh chỉ vào mấy cái roi ngựa tinh xảo nói.
“Hài tử này, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ đồ vật yêu thích của các cữu cữu.” Đại cữu mẫu nhìn những đồ vật kia, trong mắt có chút ướt át.
Đại cữu thích ăn nhất là bánh quy xốp trong kinh, tam cữu thường hút thuốc lá khô, nghe nói phía nam mới có người chế tạo tẩu hút thuốc có nước, nói như vậy, loại tẩu này cũng không phải là dễ mua. Mà tứ cữu rất thích nuôi chim, nếu mua một cái lồng không tốt về, cũng chỉ có thể sử dụng lồng sắt thay thế.
“Có vài vị biểu tẩu ta chưa được gặp bao giờ, cũng không biết họ thích cái gì, đành gửi tặng một ít ngọc trai vậy.” Lâu Cảnh cười nói, gửi tặng tẩu tử son bột nước hay châu báu, trang sức đeo bên người có vẻ không được thích hợp cho lắm.
Bình Giang hầu phu nhân nắm chặt bàn tay của Lâu Cảnh, thở dài, “Nếu đại biểu ca mà hiểu chuyện được như ngươi, ta có thể bớt tức giận biết bao nhiêu lần.”
Lời còn chưa dứt chợt có người đến báo, Mân vương phủ phái một vị công công đến đây.
Lâu Cảnh sửng sốt, xoay người lại nhìn, hóa ra là Nhạc Nhàn đang vui vẻ đi đến. Sau khi hành lễ với ba người, hắn liền lấy ra một hộp gấm nhỏ, đưa hai tay trao cho Bình Giang hầu phu nhân, “Nghe nói tướng quân cùng hầu phu nhân phải về Lĩnh Nam, vương gia không tiện đến đây, mong rằng nhị vị chớ trách tội.”
“Làm phiền công công thay mặt hai người chúng ta cảm tạ điện hạ.” Đại cữu mẫu lập tức hành lễ, Nhạc Nhàn vội vàng khom người trả lễ.
Đợi Nhạc Nhàn đi rồi, Bình Giang hầu phu nhân mở hộp gấm ra, bên trong là một ngàn lượng nghi trình, “Cái này… nhiều quá rồi!” Lâu Cảnh đã không còn là Thái tử phi, theo lý thuyết thì khi bọn họ rời đi, Tiêu Thừa Quân hoàn toàn không cần tiễn và không mất một phân tiền lễ nào mới đúng. Hiện giờ thể hiện như vậy, liệu có phải là đang cố ý muốn mượn sức của Bình Giang hầu hay không?
“Cữu mẫu cứ yên tâm nhận lấy đi ạ, điện hạ tuyệt không có ý gì đâu.” Lâu Cảnh nhìn ngân phiếu kia, không khỏi cong môi cười. Mân vương điện hạ của hắn, tất nhiên là muốn sau này vẫn nhận cữu cữu, cữu mẫu nên mới đưa nghi trình đến đây.
“Ừm.” Lâu Cảnh dán người vào lưng của Mân vương điện hạ, thoải mái mà dụi dụi.
Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà tha gia hỏa trên lưng đi rửa mặt. An Thuận và Nhạc Nhàn thì mắt xem mũi, mũi xem tâm mà hầu hạ hai người lên giường.
Trướng mạn vừa mới kéo xuống, Lâu Cảnh liền xoay người đè lên Mân vương điện hạ, tìm cánh môi mềm mại kia hôn tới.
“Uhm…” Tiêu Thừa Quân bất ngờ không kịp đề phòng, bị Lâu Cảnh nhào lên người hôn vừa vặn.
Trong lòng Lâu Cảnh có chút bất an, vội vàng như muốn xác nhận lại cái gì, mang theo ba phần mem say mà hôn môi, so với ngày thường nhiều hơn vài phần cuồng dã, thật lâu sau mới chậm rãi tách ra.
“Thừa Quân…” Lâu Cảnh chống hai tay hơi nhấc người dậy, cúi đầu nhìn Mân vương điện hạ đang hơi thở dốc, “Nếu ta làm gian nịnh, ngươi sẽ rất tức giận sao?”
Tiêu Thừa Quân ngẩn người, chậm rãi lắc đầu, vươn tay xoa xoa gương mặt anh tuấn kia, “Ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm, ta tin ngươi.” Lời vừa nói ra, y liền tinh tường nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia chợt rực sáng lên như ánh sao trên bầu trời đêm, rực rỡ động lòng người.
Nói cái gì đi nữa cũng đều không bằng được một câu “Ta tin ngươi”, tin ngươi, đó là vô luận ngươi làm cái gì, ta đều biết, đều hiểu, ngươi không phải là gian nịnh hại nước hại dân, mà là trung thần cúc cung tận tụy.
Lâu Cảnh nhịn không được nỗi vui mừng đang cuộn trào trong lòng, ôm chặt lấy Mân vương điện hạ, không có thứ tự kĩ xảo nào, lung tung mà hôn lên môi y.
Tiêu Thừa Quân vươn tay, khẽ vuốt sống lưng của người bên trên, để gia hỏa này vui vẻ nghịch ngợm, làm ầm ĩ thoải mái.
Thân mình thiếu niên không chịu nổi trêu chọc, hai người nhập tâm hôn môi một hồi lâu, rất nhanh liền nổi lên phản ứng. Lâu Cảnh vươn tay với vào trong nội sam mềm mại kia, vỗ về chơi đùa lồng ngực nhẵn nhụi, một bên hôn, một bên dán, đồng thời còn chậm rãi cọ xát.
Cách vật liệu may mặc cọ xát tuy thoáng giảm bớt khát cầu của thân thể, nhưng rất nhanh lại khơi dậy dục niệm càng sâu, đem lý trí cắn nuốt hầu như không còn. (cho nên chương sau có H chẹp chẹp)
(1) nghi trình: nghi: lễ vật, quà mừng; trình:cung đường, đoạn đường => hiểu nôm na là tặng chi phí đi đường á, hình như là một tục lệ của người ta.
(2) bà bà: mẹ chồng