Quân Vi Hạ

Chương 48 : Tiên đan

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Một khúc múa dừng lại, Thuần Đức đế nâng chén rượu lên, “Ngày hôm trước quý phủ của tứ hoàng tử may mắn có một đôi long phượng thai, lòng trẫm rất an ủi, nay mở tiệc chiêu đãi các khanh để chúc mừng hoàng gia có hậu.”



(hậu: con cháu đời sau.)



Mọi người cùng nhau nâng chén, tạ chủ long ân.



Chén rượu vừa mới đặt xuống, khâm thiên giám giám chính, cũng chính là cái tên chân nhân mờ mịt kia -- Đào Mâu, bỗng nhiên đứng dậy, cầm một hộp gấm trong tay đi đến trung tâm đại điện, quỳ xuống nói: “Thần phụng chỉ luyện chế ích thọ duyên niên đan, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày đã luyện hóa được ba hạt tiên đan này, nguyện ngô hoàng đồng thọ cùng trời đất, phúc trạch vạn năm!”



Tiêu Thừa Quân nhìn Đào Mâu khoác một thân đạo bào màu xám, con ngươi không khỏi trầm xuống. Việc Thái Sơn xảy ra lúc trước, chính tên yêu đạo này có ý đồ hại y mà không thành, sau đó còn được phong làm khâm thiên giám giám chính, bây giờ hắn lại vẽ ra cái gì mà tiên đan, quả nhiên là vẫn ngại triều đình chưa đủ loạn.



Thuần Đức đế lại tỏ ra rất vui vẻ, hiển nhiên là đã biết việc luyện chế này từ trước, xua tay cho Hoài Trung đi đến nhận tiên đan, “Đào ái khanh luyện đan có công, thưởng.”



“Bệ hạ, đan dược này uống kèm với rượu mạnh.” Đào Mâu khom người bái tạ, nhận phần thưởng được ban cho. Dù hắn cố giả vờ tỏ ra thản nhiên, không quan tâm hơn thua nhưng vẻ mặt vẫn dấu không được sự đắc ý, Tiêu Thừa Quân ngồi ở mặt bên nhìn xem rất rõ ràng.



Lâu Cảnh đứng ở gần đó, nhìn ba viên thuốc đen như mực nằm bên trong hộp gấm, cố gắng nhịn xuống ý muốn bĩu môi khinh thường. Cái loại ích thọ duyên niên đan mờ mịt này nói thế nào chả được, hắn cũng có thể cầm một cái hộp đựng mấy hạt sơn tra rồi nói đây là đan dược trường sinh bất lão, dù sao thì vào thời điểm qua đời, Hoàng Thượng làm gì còn hơi sức nào để truy cứu vì sao cái tiên đan này không giúp hắn sống lâu một vạn tuổi?



Ngày hai mươi chín tháng chạp không xảy ra sự kiện gì đặc biệt nhưng Vũ Lâm quân lại rất bận rộn vì phải chuẩn bị thật tốt ngựa, liễn xe và mọi thứ phục vụ cho các nghi thức sẽ diễn ra vào ngày mai. Hôm nay, Lâu Cảnh và hữu thống lĩnh đã mang theo hai mươi bốn cấm vệ phụ trách thực hiện nghi thức của Vũ Lâm quân đến thái miếu trước một lần, buổi tối trở về cũng chỉ có thể nghỉ lại ở phòng trực trong cung.



Tiêu Thừa Quân ở một mình trong phủ, an bài công việc chuẩn bị cho năm mới.



“Đây là danh mục quà tặng hằng năm của các phủ đưa đến trong ngày lễ hai mươi ba tháng chạp.” Ngoại quản gia cầm danh mục quà tặng đưa cho Tiêu Thừa Quân, “Quà đáp lễ cũng đều ở chỗ này ạ.”



Tiêu Thừa Quân xem qua một lần, những thứ này đều ấn theo lệ mà gửi đi, sẽ không xuất hiện cái gì sai sót, bỗng nhiên nhìn thấy một cái tên “phủ Tĩnh vương”, không khỏi dừng lại một chút, “Hai ngày vừa rồi, phủ Tĩnh vương có tin tức gì không?”



Hồi tháng mười một, Lâu Cảnh đã tìm đến một đại phu ở Tấn Châu, vừa dụ dỗ, lừa gạt vừa cứng rắn trói người mang về kinh thành để bắt mạch cho Tiêu Thừa Cẩm.



Đại phu kia là một thầy lang được chân truyền từ nhiều thế hệ, rất nổi danh ở vùng Tây Bắc. Chỉ có điều, hắn vốn chữa bệnh theo cách dân gian, không theo sách vở chính thống, vì thế nhóm nhà giàu hay quan lại cũng rất ít khi tìm đến hắn.


Tôn Tẫn - cháu của Tôn Tử - ngày xưa biến kế “Nhất tiễn hạ song điêu” của Tôn Tử giúp Điền Kỵ nước Tề vây Ngụy cứu Triệu. Lúc đó, nước Ngụy đánh nước Triệu, nước Triệu cầu cứu nước Tề. Tôn Tẫn khuyên Điền Kỵ: “Muốn gỡ mối rối ren thì phải làm từ từ, không được căng thẳng. Muốn cứu những người đang đánh nhau thì không nên xông vào đánh giùm, tránh chỗ thực, đánh vào chỗ hư; hình thế chống nhau, ở ngoài binh khí nhẹ và quân lính tinh nhuệ kiệt sức, ở trong người già người yếu mỏi mệt. Chi bằng ngài cứ đem quân đi nhanh về Đại Lương, cắt đứt đường giao thông, đánh vào nơi trống của Ngụy thì Ngụy nhất định phải bỏ Triệu để tự cứu lấy mình. Như thế là đánh một nơi mà giải vây cho nước Triệu lại đồng thời làm cho quân Ngụy kiệt quệ”.)



“Điện hạ, xin hãy ăn nói thận trọng.” Người bên cạnh nhanh chóng khuyên nhủ, lúc này âm thanh mắng chửi của Tiêu Thừa Đạc mới dừng lại, lầm bầm rủa xả Đào Mâu thêm vài tiếng nữa rồi im lặng.



Lâu Cảnh nheo nheo mắt, không hề có ý định ở lại lâu, hắn nhanh chóng phóng qua hành lang, lẻn vào trong chủ điện.



“Sao ngươi lại đến đây?” Tiêu Thừa Quân đang xem lịch trình của ngày mai thì đột nhiên nghe thấy thanh âm cậy cửa nho nhỏ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nhân ảnh quen thuộc đang ngồi xổm trước cửa sổ, nhẹ tay nhẹ chân mà đóng cửa lại, không khỏi lộ ra ý cười.



“Nhớ ngươi, nhiều đến không ngủ được...” Lâu Cảnh ngồi xổm tại chỗ, cũng không có chạy qua như mọi lần, tỏ ra ủy khuất vô cùng mà nhìn Mân vương điện hạ.



Tiêu Thừa Quân bật cười, đi qua kéo người đứng dậy, phủi nhẹ những hạt nước dính trên người Lâu Cảnh, tuyết đã sớm ngừng rơi, mấy dấu tuyết này hẳn là do tuyết đọng trên đầu tường bám vào, “Thủ vệ trong cung sâm nghiêm như thế, ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về đi?” Sáng mai phải đi thái miếu, Vũ Lâm quân còn phải dậy sớm hơn người trong hoàng tộc rất nhiều, hiện tại còn chạy tới chạy lui như vậy, Lâu Cảnh sẽ không được ngủ đến hai canh giờ.



(sâm nghiêm: đông người và canh gác cẩn mật)



“Ta muốn ngồi cạnh ngươi một lát.” Lâu Cảnh cũng biết ở trong cung là không thể xằng bậy, liền kéo Mân vương điện hạ ngồi trên nhuyễn tháp, nhanh chóng chui vào lòng y cọ tới cọ lui.



Tiêu Thừa Quân mỉm cười mặc cho Lâu Cảnh cọ xát, hai người đều yên lặng không nói một lời. Điện Sùng Hoa không phải là địa phương mà bọn họ có thể khống chế trong tay, ai biết được quanh đây có lỗ tai nghe lén nào không, vì thế cả hai chỉ có thể lẳng lặng ngồi cạnh nhau, giữ lại nỗi nhớ nhung và những điều muốn nói vào trong lòng. Sau đó Lâu Cảnh ngẩng đầu, đòi một cái hôn thật dài, lúc này mới lưu luyến tách ra, lần thứ hai nhảy qua cửa sổ rời đi.



Ngày ba mươi tháng chạp, Hoàng Thượng dẫn theo quan viên đi tế trời, báo cáo cho tổ tiên những thành tựu đạt được và khuyết điểm trong suốt một năm qua, cầu nguyện cho năm sau mưa thuận gió hòa.



Lâu Cảnh cưỡi trên một con ngựa cao to, điều khiển nó dẫn đầu đoàn nghi thức, trong ánh mặt trời rực rỡ của buổi sớm, dung mạo xuất chúng của hắn càng phát ra chói mắt.



Tam hoàng tử Tiêu Thừa Đạc ngồi trên liễn xe, xuyên qua đám người mà nhìn nhân ảnh tuấn lãng bất phàm phía trước, dục vọng trong mắt phát ra càng thịnh, mở miệng nói khẽ với tiểu thái giám bên người: “Chuẩn bị tốt rồi chứ?”



Sơn tra



15sontra