Quân Vi Hạ

Chương 49 : Đùa giỡn

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


“Đã an bài thỏa đáng rồi ạ.” Tiểu thái giám thấp giọng trả lời, trong mắt hiện ra một tia khó khăn nhưng cũng không dám nhiều lời.



Đoàn người đi đến thái miếu vào lúc sáng sớm, đầu tiên là tiến hành bái tế tổ tiên, sau đó còn phải đợi đến chính ngọ mới có thể thực hiện nghi lễ tế trời.



Trước khi tế trời, hoàng tộc và các quan viên đều nghỉ ngơi uống trà ở trong đại điện, chờ đến buổi trưa mới đi đến tế đàn.



Lâu Cảnh tựa người vào cột trụ ở hành lang nghỉ tạm, hắn không cần phải phụ trách việc bảo vệ mà chỉ quản việc thực hiện các nghi thức. Hiện giờ, các binh sĩ phụ trách thủ vệ đã đứng ngay ngắn dưới bậc ngọc, bọn họ có thể thong thả mà đứng ở đây nghỉ ngơi một chút.



“Mới sáng tinh mơ đã phải lịch kịch chuẩn bị đi, cả cơm cũng không kịp ăn, vậy mà đến giờ một giọt nước cũng chẳng thấy, sao chức quan tam phẩm của ta với tam phẩm trong điện kia lại khác nhau một trời một vực thế chứ!” Hữu thống lĩnh tựa vào người Lâu Cảnh, lải nhải than vãn không ngừng.



Lâu Cảnh cười khẽ, còn chưa nói cái gì, quay đầu liền nhìn thấy một người đang thập thò ở cuối khúc ngoặt của hành lang, bèn nhấc chân đi tới. Hắn vừa bước qua chỗ ngoặt liền thấy An Thuận cung kính dâng lên một chén trà, “Vương gia muốn tiểu nhân đưa chén trà này đến cho thế tử.”



Trà cụ ở thái miếu là có hạn, mỗi người trong hoàng tộc chỉ được một chén, hẳn là Tiêu Thừa Quân đã để An Thuận đi đổi trà cho y mà đem chén trà nóng này tới đây cho hắn uống.



Lâu Cảnh ôm chén trà Tiêu Thừa Quân đã dùng qua trên tay, hơi ấm sực đến tận trong lòng. An Thuận lại lật một cái gói vải ra, “Sáng nay vương gia đặc biệt dặn dò tiểu nhân mang theo, mới vừa được hâm nóng ở phòng trà đấy ạ, ngài ăn luôn cho nóng.”



Trong gói vải là hai cái bánh bao thịt nóng hầm hập, Lâu Cảnh hạnh phúc mà ăn xong hai cái bánh bao, ừng ực mà uống trà, dạ dày liền không còn khó chịu, thân thể cũng ấm áp lên không ít. Thái tử phu quân của hắn, một khi đã thương yêu ai đó, quả nhiên là ai cũng ngăn cản không được.



An Thuận tươi cười tiếp nhận lại gói vải và chén trà không, khom người lui ra, trở về pha trà cho Tiêu Thừa Quân lần nữa.


(phát sáng thế này thì chắc là mỡ gà rồi, anh ý vừa gặm chân gà xong, chùi mép ko hết, đẹp không cần son bóng là đây, có ai muốn học tập ảnh ko >_<)



“Ý tốt của điện hạ, thần xin ghi nhớ trong lòng, nhưng hiện tại trái tim thần đã như tro tàn, thật không muốn nhập vào hoàng gia lần nữa.” Lâu Cảnh chậm rãi cúi đầu nhìn mấy viên đá dưới chân, nhanh chóng tính toán xem lát nữa hắn nên làm thế nào để “giúp” tên trước mặt này tự mình bước lên lớp băng mỏng phủ trên mặt hồ kia.



“Ta đối đãi với ngươi là thật tâm.” Tiêu Thừa Đạc nhìn mỹ nhân điềm đạm đáng yêu trước mắt, nhịn không được mà vươn tay ra muốn ôm lấy hắn, “Ta không phải là đại hoàng huynh vô dụng kia, cả Thái tử vị cũng không giữ được.”



Lâu Cảnh né tránh bàn tay duỗi ra của tam hoàng tử, lại thuận tiện “mượn tạm” ngọc bội bên hông của hắn, giấu rất nhanh vào trong tay áo, “Thỉnh điện hạ tự trọng.”



“Từ ngày đại hôn nhìn thấy ngươi, ta liền không thể nào quên được. Vô luận là thế nào, nhất định ta sẽ cầu được mẫu phi giúp ta, để ngươi làm Thái tử phi của ta.” Tam hoàng tử lại vươn tay ra muốn chạm vào má Lâu Cảnh.



Lâu Cảnh âm thầm vận lực vào chân phải, chuẩn bị tung cước đá văng tên lằng nhằng trước mặt xuống hồ, đúng lúc này, một đạo âm thanh trầm ổn hữu lực đột nhiên truyền tới: “Các ngươi đang làm cái gì?”



Hai người đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Tiêu Thừa Quân.



Có mặt Tiêu Thừa Quân ở đây thì không thể đẩy tam hoàng tử xuống nước, nếu không hắn sẽ cắn ngược trở lại mà nói chính đại hoàng huynh đẩy hắn xuống hồ, có ý đồ muốn sát hại hắn. Lâu Cảnh lập tức giải trừ lực đạo trên chân, thay vào đó là nhào vào lòng Tiêu Thừa Quân, nghẹn ngào:“Điện hạ, tam hoàng tử… hắn….hắn chọc ghẹo ta…”



Tiêu Thừa Quân nhìn Lâu Cảnh ủy ủy khuất khuất trong lòng mình, nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, âm thanh vẫn lạnh lùng, “Tam hoàng đệ, ngươi đối xử với đại tẩu của mình như thế đó hả?”



Tam hoàng tử nhất thời hồ đồ, đờ người ra không nói được câu nào. Hai người này đã không còn là phu thê, vậy mà bây giờ lại như thế, chẳng lẽ vẫn còn tư tình? Nếu đúng như thế thì… Nhớ tới những lời hắn vừa nói với Lâu Cảnh, một trận mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra như suối.