Quân Vi Hạ

Chương 53 : Nghi trình

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Lâu Cảnh trầm mặc một lát rồi mới mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, “Trong kinh còn có chút việc cần phải an bài, ta tạm thời không thể rời đi cùng ngươi được.”



Nếu hắn đi theo Tiêu Thừa Quân về phía Nam thì chính là biểu hiện quá mức rõ ràng. Cho dù hắn có lấy lý do là đến thăm cữu cữu ở Lĩnh Nam thì vẫn rất miễn cưỡng, bởi vì bọn hắn vừa mới hù dọa tam hoàng tử một chập hồi Tết, có lẽ Thuần Đức đế cũng đã nghe nói ít nhiều rằng cả hai còn chưa dứt tình, vì thế hiện giờ mở miệng xin đi thì chẳng khác nào chứng thực chuyện này là thật.



“Ta biết...” Tiêu Thừa Quân thở dài, lần trước chỉ xa nhau có tám ngày thôi mà đã cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều dài dằng dặc tựa như một năm, lúc này ly biệt, chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp lại.



Nghĩ tới việc sắp phải tách ra, hai người đều cảm thấy có chút mỏi mệt.



Ngày tiếp theo, Tiêu Thừa Quân bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để đi Mân Châu.



Từ kinh thành đến Mân Châu, nếu chọn đi qua vùng Trung Nguyên thì cần phải qua Thanh Châu, Giang Châu, nếu muốn đi theo đường Giang Nam thì còn phải qua đủ Tề Châu và Việt Châu. Mặc dù cảnh sắc bên đường của Giang Nam rất đẹp, nhưng đây lại chính là đường vòng, so với đường trước thì xa hơn nhiều, Tiêu Thừa Quân cũng không muốn tạo cơ hội cho kẻ khác có dịp kiếm chuyện để công kích hay đàm tiếu y, liền định là sẽ đi qua Trung Nguyên.



Tiêu Thừa Quân nhìn bản danh sách những người sẽ dẫn đi Mân Châu trong tay, hơi hơi nhíu mi, cây bút liền phất ngang liên tục, gạch tên hơn mười người, “Không phải xuất cung kiến phủ, lưu lại những người này ở kinh thành cả đi.”



Thường Ân gật đầu vâng dạ, do dự một lúc lâu, liền phù phù một tiếng mà quỳ gối trên mặt đất, “Lão nô đã hầu hạ điện hạ mười mấy năm, điện hạ mang lão nô đi cùng đi.”



“Ngươi đừng đi theo thêm phiền.” Tiêu Thừa Quân xoa nhẹ thái dương, ý bảo Thường Ân đứng lên, “Các lễ tiết năm mới trong kinh, việc liên lạc với hoàng cung, các loại giao tiếp... đều phải để ngươi lo liệu. Nếu ngươi cũng theo ta đến Đông Nam thì những việc này nên giao lại cho ai?”



Thường Ân nghe vậy liền không tiếp tục kiên trì muốn đi theo nữa, từ trước đến nay, mấy thủ tục trong cung vẫn là do một tay hắn lo liệu, nếu rời khỏi kinh thành, chưa chắc sau này sẽ giúp đỡ điện hạ được cái gì, “Vâng, là nô tỳ hồ đồ rồi!”



“Mọi việc trong kinh, ngươi cứ nghe theo phụ hậu an bài, còn Thừa Cẩm bên kia, ngươi để ý và chiếu cố hắn giúp ta.” Tiêu Thừa Quân giao cho Thường Ân một cái hộp gấm, bên trong là hai xấp ngân phiếu có mệnh giá lớn, đây là bạc để duy trì vương phủ, đủ chi tiêu trong ba năm tới.



“Dạ.” Thường Ân nhận lại danh sách và chiếc hộp, đi xuống an bài nhân thủ sẽ đi theo Tiêu Thừa Quân đến Đông Nam.



Hạ nhân của phủ Mân vương, ngoại trừ An Thuận và Nhạc Nhàn, tất cả đều được phân ở lại. Một nhà ngoại quản gia liền đề cập muốn được đi theo, còn có mấy mưu sĩ đã muốn chạy đến Đông Nam trước.



“Vương gia, Lại bộ Thái đại nhân cầu kiến.” Một thị vệ tiến vào thông bẩm. Người đến đúng là Thái Dịch - phó chiêm sự của phủ chiêm sự trong Đông Cung trước đây.




Nước ấm thấm vào có thể triệt tiêu một bộ phận khô khốc, Tiêu Thừa Quân khe khẽ lắc đầu, cảm nhận rất rõ ràng có một ngón tay nữa vừa chen vào nơi khó nói kia, vừa thở dốc vừa nói: “Lúc trước đại hôn... là ta thiếu ngươi rất nhiều, bây giờ ta tạm nhường ngươi, đợi cho... Uh...”



“Ta biết điện hạ thương tiếc ta mà!” Lâu Cảnh cắn cắn vành tai hồng hồng kia, khẽ cười nói, “Nguyên Lang, lần này từ biệt sẽ là xa nhau cả vạn dặm, núi cao sông dài, ngươi không được để người ta câu dẫn đâu nhé!”



“Sẽ không.” Trên trán Tiêu Thừa Quân toát ra một tầng mô hôi mỏng, cũng không biết là khó chịu hay do hơi nóng bốc lên.



“Nếu sau này ta không cho ngươi được nạp hậu cung, ngươi có đồng ý không?” Ngón tay Lâu Cảnh nhấn liên tục vào một vị trí trong người của Tiêu Thừa Quân, bàn tay kia thì nắm bộ vị đằng trước của y, dùng ngón giữa có vết chai mỏng vuốt ve trên đỉnh, “tra tấn” người trong lòng đến mức cao nhất.



“Uh... Ta...” Tiêu Thừa Quân muốn nói cái gì, nhưng lời chưa vuột ra khỏi miệng đã trở thành tiếng rên rỉ, y thật hoài nghi, căn bản là Lâu Cảnh không muốn nghe y trả lời thì phải.



Lâu Cảnh khẽ thở dài, muốn Hoàng Thượng không được nạp phi, đó chính là chặt đứt hoàng tự, việc này hắn phải ngẫm lại thật cẩn thật. Con đường tiếp theo sẽ đi thế nào, hắn cũng không biết, nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Thừa Quân sẽ cùng nữ nhân khác sinh hạ hài tử, hắn liền không thể nào chịu nổi, ngón tay cũng tăng thêm vài phần lực đạo.



“A... Đau!” Ngón tay trong cơ thể đột nhiên dùng sức, làm y đau đến run cả người, Tiêu Thừa Quân liền nhịn không được mà nhỏ giọng hô đau.



Lâu Cảnh vội vàng rút ngón tay ra, hôn hôn lên gương mặt của Tiêu Thừa Quân, “Thực xin lỗi...” Chờ đợi thân thể trong lòng trầm tĩnh trở lại, hắn liền không chút do dự mà đâm thẳng vào.



Không có thuốc mỡ, Tiêu Thừa Quân đau đến mức há miệng cắn mạnh vào bả vai Lâu Cảnh, cố ý tạo ra hai hàng vết máu.



Nỗi u sầu khi biết sắp phải biệt ly khiến hai người có chút không thể khống chế, đợi cho nước trong thùng dần dần chuyển sang lạnh, liền kéo nhau lên giường tiếp tục, cho đến khi tiếng trống canh gõ xong ba lần, khó khăn lắm mới dừng lại được hành động điên cuồng này.



“Nguyên Lang, Nguyên Lang...” Lâu Cảnh ôm người đang mê man vào lòng, thở dài một tiếng giống như tiếng gọi khẽ, xem như hắn đã đặt lên người y cả cơ thể, tâm trí, cùng toàn bộ Lâu gia rồi.



Tiêu Thừa Quân đang ngủ khẽ hừ một tiếng, vô ý thức mà cầm lấy cánh tay Lâu Cảnh.



Thôi, Lâu Cảnh nhịn không được mà cười nhẹ, khẽ hạ một nụ hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi kia. Hắn là cam tâm tình nguyện mà bồi y, tràn đầy vui mừng mà bồi y, ngay cả khi đánh mất tính mạng, cũng sẽ không hối hận.