Quân Vi Hạ

Chương 54 : Thua thiệt

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Giống Triệu Hi không nè =)))



Giống Triệu Hi không nè =)))



Là một phiên vương sắp đi đến đất phong, sau khi được Thuần Đức đế ngự phê, Tiêu Thừa Quân liền không cần vào triều nữa.



Lâu Cảnh hôn hôn người còn đang ngủ say, chỉnh chăn cẩn thận cho y rồi mới rón rén rời đi.



“Thế tử, ngài dùng chút điểm tâm rồi hãy đến nha môn.” Thường Ân đứng ở gian bên ngoài, nhỏ giọng hỏi.



(nha môn: Ngày xưa trước quân trướng đều cắm lá cờ có tua như cái răng lớn, nên gọi là nha môn 衙門, nguyên viết là 牙門)



“Không được, hôm nay nha môn có rất nhiều việc, không còn kịp rồi.” Lâu Cảnh đứng ở gian ngoài, được Nhạc Nhàn hầu hạ rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề liền muốn đi đến nha môn ngay.



Vì tối hôm qua có chút phóng túng nên hôm nay hắn dậy hơi muộn, đã gần đến thời gian nha môn làm việc mất rồi. Đầu tháng ba sẽ có thi hội, Vũ Lâm quân nhận nhiệm vụ phụ trách bảo vệ trường thi, buổi sáng hôm nay sẽ có cuộc họp bàn về việc này, Lâu Cảnh là tả thống lĩnh tướng quân, không thể đến muộn được.



“Ngài cầm một chút điểm tâm rồi tranh thủ ăn trên đường vậy.” Thường Ân dùng vải bông trắng bọc hai cái bánh bao thịt nóng hầm hập vào, “Vương gia đã dặn dò qua, chúng ta không dám để thế tử mang cái bụng rỗng mà đi nha môn đâu ạ.”



Lâu Cảnh tươi cười tiếp nhận, nhét gói bánh vào trong ngực, dặn dò Thường Ân không cho người khác tiến vào quấy rầy giấc ngủ của Tiêu Thừa Quân, sau đó liền nhanh chóng trèo tường rời đi.



Tiêu Thừa Quân mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy thắt lưng bủn rủn khó chịu, chỗ kia còn có chút đau đớn. Đêm qua “làm” trong dục dũng mà không sử dụng thuốc mỡ nên chỗ đó đã bị thương một chút, chắc lúc tắm rửa cho y, Lâu Cảnh cũng đã bôi thuốc rồi, chẳng quan trọng lắm. Tiêu Thừa Quân không mở mắt ra, bàn tay chậm rãi vươn sang sờ sờ vị trí bên người, không có ai cả nhưng vẫn lưu lại hơi ấm, có lẽ Lâu Cảnh vừa mới rời đi không lâu.



Mở mắt ra nhìn sắc trời, Tiêu Thừa Quân hơi hơi nhíu mày, xoay người nằm úp sấp một lát, đợi hông hết bủn rủn mới gọi An Thuận tiến vào.



Dùng xong điểm tâm, Tiêu Thừa Quân đi lấy hộp gỗ dương đơn giản hôm qua, rút tập ngân phiếu ba mươi vạn lượng bạc rồi vứt vỏ hộp vào bếp đồng, lặng lẽ nhìn nó cháy rụi. Tiền này là tối hôm qua Lâu Cảnh cùng Thẩm Liên uống rượu, đây là tiền vốn Lâu Cảnh đầu tư vào vụ sửa chữa thành cung, hòm là của Thẩm Liên, không thể để người khác trông thấy.



Giải quyến xong sự vụ trong phủ, Tiêu Thừa Quân liền mang theo An Thuận đi đến Tĩnh Vương phủ.



Đầu xuân, tuy thời tiết đã ấm dần lên nhưng khí lạnh vẫn chưa hoàn toàn tan hết, hệ thống sưởi của Tĩnh vương phủ vẫn chưa ngừng hoạt động, chỉ là không đốt than nhiều như mùa đông, tránh cho nhiệt độ tăng lên quá cao.



Tinh thần của Tiêu Thừa Cẩm rất tốt, hắn đang ngồi trước cửa sổ thư phòng đọc sách, bên cạnh cửa sổ còn có một bình hoa, bên trong cắm một cành đào chớm nở, màu hoa rực rỡ, sức sống bừng bừng. Mỹ nam bên hoa, nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.



“Đang xem cái gì vậy?” Tiêu Thừa Quân nhìn cơ thể gầy yếu của đệ đệ, nhịn không được mà phóng nhẹ thanh âm.



“Thiên hạ hữu đạo, thánh nhân thành yên, thiên hạ vô đạo, thánh nhân sinh yên.” Tiêu Thừa Cẩm đưa quyển sách trong tay cho ca ca, chính mình thì thả lỏng thân thể, tựa vào gối mềm sau lưng.



*Câu này bắt nguồn từ ǁNhân gian thếǁ của Trang Tử, ý nói là thiên hạ có đạo, thánh nhân liền có thành tựu trong sự nghiệp, thiên hạ vô đạo, thánh nhân cũng chỉ mong giữ được thân mà thôi.



Tiêu Thừa Quân nhận quyển sách kia, cũng không nhìn mà đặt vào giá sách trên bàn, “Sao tự nhiên lại muốn đọc sách của Trang Tử?”



“Sớm nay nhìn thấy cây đào trong viện đã chớm nở hoa, chợt cảm thấy thế sự thật vô thường (mọi việc luôn luôn thay đổi), may mà năm nay ta vẫn còn sống.” Tiêu Thừa Cẩm nắm lấy một góc ống tay áo của ca ca, khẽ mỉm cười.



Thiên hạ vô đạo, thánh nhân chỉ mong giữ được thân. Từ lúc còn rất nhỏ, Tiêu Thừa Cẩm đã thông tuệ dị thường, trước kia cũng cùng huynh trưởng nói qua, nếu để hắn đi nghiên cứu học vấn, chắc chắn sẽ trở thành một thánh hiền chấn cổ thước kim. Bây giờ hắn nói “may mà năm nay ta vẫn còn sống”, chẳng phải cũng chính là nói thiên hạ vô đạo hay sao?



(Thánh hiền: Người có đạo đức và tài năng rất cao, được coi là mẫu mực cho xã hội (cũ). Các nhà nho xưa gọi Khổng Tử và Mạnh tử là những bậc thánh hiền.



Chấn cổ thước kim: vang động thời xưa, chói lọi đời nay, dùng để hình dung sự nghiệp hoặc công tích vĩ đại.)



Tiêu Thừa Quân nhìn ánh mắt trong trẻo của đệ đệ, trầm mặc một lát, “Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ giúp ngươi đạt thành tâm nguyện.”
Bình thường, mỗi khi nhìn thấy nhi tử nhà mình, Lâu Kiến Du chẳng bao giờ cho hắn một khuôn mặt hòa nhã. Tuy nhiên, có vẻ như hôm nay Quốc công gia có tâm tình rất không tồi, không có vênh mặt hất hàm như mọi bận, “Gọi ngươi đến đây là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, ta chuẩn bị nạp trắc thất, cuối tháng này sẽ nâng vào cửa.”



Lâu Cảnh sửng sốt, trắc thất á? (vợ lẽ)



Hết hiếu kì, Lâu Kiến Du có thể cưới vợ nạp thiếp, tuy rằng trắc thất cũng chỉ là thiếp nhưng trong nhóm tiểu thiếp vẫn sự có khác nhau, thiếp chung thân không thể nâng lên làm chính thê, trắc thất thì có thể. Nếu thân thể của chính thê trong nhà khó chịu, trắc thất cũng có quyền lợi tiếp quản nội vụ, ở trong phủ cũng được coi như là một nửa chủ nhân, không phải nô tỳ.



Trang Tử (tiếng Hán: 莊子; ~365-290 trước CN) là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Tên thật của ông là Trang Chu (莊周) và tác phẩm của ông sau đều được gọi là Trang Tử. Ông còn có tên là Mông Lại (蒙吏), Mông Trang (蒙莊) hay Mông Tẩu (蒙叟). Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử.



Trang Tử viết một bộ sách, sau này gọi là Nam Hoa Kinh 南 華 經 hay Nam Hoa Chân Kinh 南 華 真 經. Theo Hán thư nghệ văn chí, thì Nam Hoa Kinh thoạt kỳ thủy có 52 thiên. Sau này Quách Tượng dồn lại còn có 33 thiên. 33 thiên lại chia làm 3 phần (theo bản Quách Tượng): Nội thiên, Ngoại thiên và Tạp thiên.



Nhân Gian Thế (Sống trên đời) là thiên thứ 4 trong phần nội thiên.



Bài số 8 trong Nhân Gian Thế, dịch thơ:



Con phượng kia, con phượng kia,



Sao mà đức suy như vậy?



Không thể biết trước được tương lai,



Không thể trở lui được về dĩ vãng.



Khi thiên hạ thịnh trị



Thì thánh nhân thực hiện sứ mệnh mình.



Khi thiên hạ loạn lạc



Thì thánh nhân bảo toàn thân mình.



Như thời này thì chỉ nên cầu đừng bị hình phạt.



Hạnh phúc nhẹ hơn cái lông



Mà không biết nhận lấy nó.



Tai hoạ nặng hơn trái đất



Mà không ai biết tránh nó.



Thôi đi, thôi đi! Đừng mong lấy đức cảm hoá người nữa.



Nguy thay, nguy thay! Đừng tự làm khổ mình



Gai góc, gai góc! Đừng cản ngăn bước đường của ta.



Đi vòng, đi vòng, đừng để gai đâm vào chân.