Quân Vi Hạ

Chương 61 : Loạn thạch

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Nguyệt hắc phong cao, đêm nay mây đen dày đặc phủ khắp bầu trời, vầng trăng cuối tháng vốn không được gọi là sáng cũng đã bị che kín, bóng tối lan tràn trên toàn bộ mặt sông, có thể nói là đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Con thuyền đơn sơ, chỉ có đầu thuyền là được treo một chiếc đèn lồng, dập dềnh, phiêu bạc giữa bát ngát sóng gió đêm đen.



Tiêu Thừa Quân chậm rãi xiết chặt bàn tay của Lâu Cảnh, trên khúc sông cong như mỏ chim hạc này, nước chảy rất xiết, thân thuyền không ngừng lay động, làm cho người ta không nén được mà sinh ra vài phần sợ hãi.



Chiếc thuyền nhỏ hẹp, còn lại mười bốn U Vân vệ, mười người lên một con thuyền, bốn người cùng hai chủ nhân ngồi ở bên đây, lúc này có hai người canh giữ ở đuôi thuyền, hai người ngồi xổm ở đầu thuyền, tất cả đều yên lặng không nói gì, chỉ có tiếng người cầm lái chống thuyền ồn ào.



“Phía trước là chỗ có đá ngầm, làm phiền hai vị tiểu ca giúp ta chèo thuyền một lát, ta đi cầm lái.” Người cầm lái đem hai mái chèo ở đuôi thuyền giao cho Vân Ngũ và Vân Tứ, còn mình thì chạy đến đầu thuyền, lấy ra một thanh trúc dài dò đường, “Đây là nơi có nhiều đá ngầm nhất.”



Trên sông rét lạnh, người cầm lái khoác một bộ áo tơi bằng cỏ tranh, cũng có thể chắn chút hơi nước và gió tạt. Thấy hắn chỉ cúi đầu mà không nói gì suốt dọc đường đi, đột nhiên lại nói nhiều như vậy, Vân Thất và Vân Bát đứng trước mui thuyền liền liếc nhìn nhau một cái.



“Nhà thuyền, còn bao lâu nữa thì sang đến bờ bên kia?” Vân Bát mở miệng thử thăm dò.



“Aiz, đừng có nói chuyện.” Người cầm lái không kiên nhẫn mà đánh gãy lời nói của Vân Bát, cầm một thanh trúc dài dò dò xung quanh. Lúc thanh trúc đụng đến một tảng đá thì phát ra một tiếng vang rất nhỏ, đột nhiên, thanh trúc đẩy mạnh vào tảng đá ngầm một cái và bị bật lùi lại, nước sông chảy xiết liền theo đà mà xô mạnh chiếc thuyền chòng chành sang một bên.



Vân Bát nhẹ nhàng thở ra, xem ra mình lo lắng quá rồi, vừa mới yên lòng, chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn, thân thuyền kịch liệt mà xóc nảy và lắc lư dữ dội.



Lâu Cảnh vội vàng giữ chặt lấy Tiêu Thừa Quân vừa suýt ngã ra ngoài, thấp người ôm y lăn vào trong khoang thuyền, tránh những cơn sóng bạc đầu đang ập tới muốn đẩy bật họ ra. Vân Ngũ và Vân Tứ ngồi xổm ở đuôi thuyền thì không được may mắn như vậy, đuôi thuyền trơn nhẵn, lại không bắt được vật gì giữ lại, liền cứ thẳng tắp mà bị quăng qua ngoài.



Vân Bát vội giữ chặt lấy Vân Thất, khi quay đầu nhìn lại thì không còn thấy người cầm lái đâu nữa.



Hiện giờ bọn họ đang ở giữa dòng sông, nơi nước chảy xiết nhất, lại có vô số đá ngầm cản đường, nước kia như hóa thân thành mãnh thú, còn chưa chờ mọi người kịp phản ứng, một đạo sóng lớn cuồn cuộn đầy trời đã vùn vụt lao đến, trực tiếp ném phăng chiếc thuyền lung lay sắp đổ.



Rầm rầm rầm, tiếng nước đinh tai nhức óc, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Lâu Cảnh ôm chặt Tiêu Thừa Quân, búng người nhảy vọt lên, rơi xuống giữa sóng nước mênh mông.



Thuyền nhỏ bị sóng lớn nhẹ nhàng cuốn lên, hung hăng vứt lên một tảng đá, vỡ thành từng mảnh gỗ nhỏ.



Chìm trong dòng nước giá lạnh như băng, Lâu Cảnh vừa phát lực đột ngột còn chưa kịp lấy lại sức lực, đã bị nước sông đổ ập miệng, nút dây thắt bên hông chợt căng chặt, một cái tay hữu lực bắt lấy áo hắn, kéo hắn hướng lên phía trên.



Lâu Cảnh phun đống nước trong miệng ra, gắng sức bơi lên trên, hai người đồng thời ngoi lên khỏi mặt nước, vội vã hít sâu một hơi, “Thừa Quân!”



Trong tiếng nước ầm ầm, dù ở ngay cạnh nhau, Tiêu Thừa Quân cũng không nghe được tiếng của Lâu Cảnh, hướng hắn chỉ chỉ tảng đá ngầm cách đó không xa, chỗ đó chính là đám đá ngầm mà người cầm lái dùng thanh trúc tìm được lúc trước.
“Bộ khoái?” Cánh tay của Tiêu Thừa Quân chợt khựng lại, vốn vẫn nghĩ rằng lúc trước y bị bại lộ hành tung, kẻ chủ mưu hẳn là đám thích khách bám theo từ trong kinh kia, nhưng nếu là những người đó, làm sao có thể sai khiến được cả bộ khoái của Lâm Giang?



“Đau...” Lâu Cảnh lập tức kêu đau, bàn tay đột nhiên dùng sức kia liền nhanh chóng rời đi, hắn liền thuận thế mà cọ đến trên đùi Tiêu Thừa Quân, gối đầu luôn lên đó.



Tiêu Thừa Quân trầm mặc một lát, lại quệt một ít thuốc mỡ xoa xoa lên người Lâu Cảnh, “Có tìm thấy Vân Ngũ và Vân Tứ không?”



“Vẫn chưa có tin tức ạ.” Vân Cửu nói đến đây, ngữ khí rất suy sụp, mười sáu người bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, thân như huynh đệ, nay hai người sống chết không rõ, mười bốn người còn lại cũng rất khổ sở.



=======================================



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: U Vân vệ phân công thế này:



Vân Nhất, Vân Cửu: thống lĩnh



Vân Nhị, Vân Thập: ghi nhớ địa hình



Vân Tam, Vân Thập Nhất: ám sát



Vân Tứ, Vân Thập Nhị: hộ vệ bên người



Vân Ngũ, Vân Thập Tam: hộ vệ bên người



Vân Lục, Vân Thập Tứ: cung tiễn



Vân Thất, Vân Thập Ngũ: trị ngoại thương



Vân Bát, Vân Thập Lục: thu thập tin tức (giống mật thám nhẩy)



PS: Địa danh và lịch sử trong truyện có quan hệ đến ngoài đời, nhưng không phải giống hệt, khụ khụ vẫn chém nhiều đấy. Mặt khác, món sóc quế ngư ở cổ đại ăn cực ngon, không phải loại đầy bột ngọt mà thời hiện đại chúng ta vẫn ăn đâu ~!