Quân Vi Hạ

Chương 62 : Gặp cướp

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


“Hai người ở lại đây tìm kiếm bọn họ, những người còn lại, ngày mai tiếp tục gấp rút lên đường.” Tiêu Thừa Quân cũng không hỏi ý kiến Lâu Cảnh, trực tiếp ra lệnh.



Vân Cửu mừng rỡ ngẩng đầu lên, “Tạ điện hạ khoan dung, nhưng...” Là một thị vệ, đáng lẽ phải tự mình đuổi kịp mới đúng, làm gì có đạo lý để người khác ở lại tìm kiếm thế này đâu.



Lâu Cảnh phất tay, “Chiếu theo ý tứ của điện hạ mà làm đi.” Đêm qua thật quá hung hiểm, hắn và Tiêu Thừa Quân được nối liền với nhau bằng đai lưng, trợ giúp lẫn nhau mà còn suýt chết, bất quá hắn cũng cảm thấy U Vân vệ sẽ không đến mức như thế, đây là bảo bối mà gia gia lưu lại cho hắn, hắn tuyệt nhiên không muốn họ bị tổn hại chút nào.



Vân Cửu khó nén được vui sướng mà khom người cáo lui, đi ra ngoài thương lượng chuyện cử ai lưu lại với Vân Nhất.



“Việc này, không phải do bọn thích khách trong kinh gây nên.” Tiêu Thừa Quân chuyển sang vết thương trên vai Lâu Cảnh­­, nơi đó có một mảng bầm tím lớn, sắc xanh tím đang có xu hướng chuyển thành màu đen, nhìn đau lòng vô cùng, động tác trên tay cũng nhẹ đi không ít.



Lâu Cảnh ôm thắt lưng phu quân nhà mình, lim dim mắt hưởng thụ, đối với hắn mà nói thì loại vết thương này cũng không tính là gì, nhưng đây là cơ hội hiếm có, nên tranh thủ ăn càng nhiều đậu hũ càng tốt, “Nhóm An Thuận đi theo đường nào thế?”



Theo lý thuyết, Tiêu Thừa Quân dùng một chiêu kim thiền thoát xác như vậy thì hẳn là sẽ cắt đuôi được không ít người, vì thế, có lẽ người xuống tay với bọn họ lần này là một kẻ khác.



(Kim thiền thoát xác: 金蟬脫殼,Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp, 1 trong 36 kế của Tôn Tử.)



“Bọn họ đi về phía Đông Giang Châu, đi từ Tuyên Dương vào Mân Châu.” Tiêu Thừa Quân hơi hơi nhíu mày nói.



Tầm Dương nằm ở phía Tây Giang Châu, từ nơi này đến Mân Châu không hề gần, vả lại Lâm Giang có khúc sông cong hình mỏ hạc cũng không dễ đi, lấy thân phận Vương gia về đất phong, còn mang theo bao lớn bao nhỏ, tất nhiên sẽ lựa chọn con đường bằng phẳng dễ đi nhất, bởi vậy, nhóm An Thuận liền “ấn theo lẽ thường” mà đi đường kia. Tuyên Dương cách Tầm Dương ba trăm dặm, bọn thích khách tuyệt đối không truy tới được.



Vụ việc xảy ra lúc sang sông vẫn không có đầu mối, hai người liền tạm thời bỏ qua, ôm nhau nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới khởi hành đến quận Cửu Xương.



Toàn bộ Giang Châu chia làm ba vùng Nam, Bắc, Tây, mỗi vùng bốn quận; bốn quận phía Tây sát với vùng Ba Thục, đất đai cằn cỗi; bốn quận phía Nam là hàng xóm láng tỏi với Mân Châu và vùng Lĩnh Nam, núi non trùng điệp, quận Cửu Xương chính là quận lớn nhất ở phía Nam, quân doanh của bốn quận phía Nam nằm ở giáp giới của quận Cửu Xương và quận lân cận.



(Chương trước tác giả viết Giang Châu có 13 quận, chắc có 1 quận trung tâm nằm ở giữa 3 cái vùng này ╮(╯_╰)╭)


“Lớn mật!” Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng hô to, một đội mặc trang phục nha dịch cấp tốc hướng bên này chạy tới.



“Quan binh đến đấy!” Đám tiểu lâu la hét lên, nháo nhào chạy trốn tứ phía.



Xen lẫn trong đám lâu la đang nhốn nháo chạy lên núi, có một gã được thủ hạ đỡ lấy kéo đi, mới chạy được một đoạn đường khoảng một tầm tên thì bị Vân Lục bắn trúng đầu gối, nhất thời quỳ rạp xuống đất, tiểu lâu la kia sợ tới mức kêu to, cuống quýt bỏ hắn xuống, quay đầu chạy mất.



“A --” Lão Tứ nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực vung đao muốn gạt Vân Nhất ra, liều mạng mà nhận lấy một đạo vết thương nguy hiểm từ Vân Nhất, bổ nhào về phía Tiêu Thừa Quân.



Tiêu Thừa Quân nâng kiếm đỡ đại đao đang vung tới, Lâu Cảnh nhấc chân, một cướp đạp văng hắn xuống.



Đại hán kia ngã nhào trên đất, không dám ham chiến nữa, xoay người nhảy lên ngựa bỏ chạy trối chết. Vân Thập Nhị kéo cung, bắn thẳng về phía lưng người nọ, không ngờ hắn lại như có mắt sau lưng, nằm rạp trên lưng ngựa tránh thoát được mũi tên, chạy đến khúc ngoặt của con đường thì không còn thấy bóng dáng.



Vài con ngựa của nhóm U Vân vệ đều bị đá ném trúng, bị thương không nhẹ, hơn nữa, bảo vệ chủ nhân mới là ưu tiên hàng đầu, liền không có ai đuổi theo.



Nhóm quan binh lững thững chạy đến, bắt giữ gã bị tên bắn xuyên qua đầu gối cùng vài cái lâu la không kịp chạy trốn, trói chặt lại. Vân Bát liền tiến đến lôi kéo làm quen với nhóm quan binh, nói rõ bọn họ là người qua đường vô tội bị chặn cướp.



Người cầm đầu nghe Vân Bát nói xong, xoay người hướng về phía Tiêu Thừa Quân ôm quyền, “Chúng ta chính là nha dịch trong quận phủ của quận Cửu Xương, được phái đi giải quyết công việc mà ngang qua nơi này, còn thỉnh công tử cùng nhóm hộ vệ đi theo ta một chuyến đến nha môn, cùng quận thủ đại nhân báo cáo kết quả công tác.”



Quận thủ quận Cửu Xương à? Lâu Cảnh thoáng nhăn mày, đây chẳng phải là người muốn đem nữ nhi đến phủ An Quốc công làm trắc thất, Dương Hưng đó sao? Thiếu chút nữa là quên xừ mất, lần này hắn ra ngoài, còn phải giúp phụ thân thúc giục việc hôn nhân cơ mà!



“Mới vừa rồi bị đụng vào cánh tay sao?” Tiêu Thừa Quân thấy thần sắc Lâu Cảnh không đúng, cau mày lo lắng hỏi.



Lâu Cảnh lắc lắc đầu, ghé vào bên tai Tiêu Thừa Quân nhỏ giọng nói: “Ta có việc muốn gặp vị quận thủ kia.”



Tiêu Thừa Quân hơi gật gật đầu, quay sang nói với nha dịch kia, “Nếu như thế, chúng ta sẽ đến nha môn một chuyến.”