Quân Vi Hạ
Chương 63 : Quận thủ
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Nhóm U Vân vệ có hai con ngựa bị thương và một con bị cướp đi, chỉ có thể dắt ngựa bị thương, chậm rãi theo đi bộ theo nhóm nha dịch về thành.
Chính là khổ cho cái tên “Nhị đương gia” bị thương kia, trên người bị cắm mấy mũi tên, đi đường thật quá vất vả, nha dịch liền mượn một con ngựa khỏe mạnh của nhóm U Vân vệ để thồ hắn đi. Trước ngực người nọ có một mũi tên găm ngang nhưng không thương tổn đến chỗ yếu hại, có điều mũi tên trên đùi lại làm hắn không thể đi lại được, thế mà khi bị trói gô đặt lên lưng ngựa kéo đi, hắn vẫn còn tinh thần để liếc sang nhìn Lâu Cảnh chằm chằm.
Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa từng gặp nam nhân nào đẹp mắt hơn Lâu Cảnh, thân hình thon dài, mặt mày như họa, hiện giờ mảnh mai vô lực mà tựa vào trong lòng tên thư sinh kia, thật khiến người ta nổi lên xúc động muốn đặt dưới thân, hung hăng yêu thương một phen. Trước kia sơn trại cũng cướp đoạt được không ít nữ nhân và công tử, nhưng chẳng một ai có thể so sánh với mỹ nhân trước mắt này.
Lâu Cảnh lướt mắt nhìn thoáng qua tên sơn tặc cứ chốc chốc lại liếc mình một cách xuồng xã kia, rụt lui vào trong lòng Tiêu Thừa Quân, ấm ức: “Phu quân, hắn dùng ánh mắt khinh bạc ta~!”
Tiêu Thừa Quân cúi đầu nhìn thoáng qua “mỹ nhân bị dọa sợ” trong lòng, nhịn xuống xúc động muốn phì cười, ngẩng đầu nhìn người nọ, ấn nhẹ chốt khóa trên vỏ kiếm, Xích Tiêu chợt bắn ra chói lọi, âm thanh lạnh lùng, “Còn dám nhìn nữa, ta sẽ khoét mắt ngươi ra!”
Người nọ rụt lui cổ, liền không dám nhìn nữa, dù mỹ nhân rất đẹp, nhưng hắn phải còn mạng thì mới dùng được a.
Vân Lục không bắn chết ngay tên sơn tặc kia, là vì muốn lưu lại người sống để hỏi chân tướng rõ ràng, nhưng hiện giờ có nhóm nha dịch của quận Cửu Xương ở đây, cũng không tiện hỏi nhiều, phu phu hai người chỉ có thể kề tai nhau nói nhỏ.
Đám sơn phỉ đột nhiên xuất hiện này rõ ràng không phải muốn giựt tiền cướp sắc, mà là vì trả thù gì đó. Tầm Dương cách Cửu Xương khoảng hai, ba trăm dặm, còn có một con sông ngăn trở, sao nạn dân kia lại ở nơi này? Từ hành động và lời nói của gã cầm cửu hoàn đao lúc nãy, có thể phỏng đoán, mấy tên cướp mà bọn họ giết ở miếu Thành hoàng lúc trước là thân hữu của bọn chúng, cho nên mới liều mạng muốn giết người như vậy.
(thân hữu: người thân, bạn bè.)
“Ngươi nói xem, người động tay động chân lúc chúng ta sang sông ấy, có thể là bọn chúng không?” Lâu Cảnh cọ cọ vào vành tai của Tiêu Thừa Quân, nhỏ giọng hỏi.
“Ta nghĩ không phải đâu.” Tiêu Thừa Quân lắc lắc đầu, lỗ tai bị nhiệt khí phun đến có chút ngứa, lúc nói chuyện liền hơi nghiêng nghiêng đầu tránh sang một bên, cũng dán đến bên tai Lâu Cảnh, nói khẽ: “Nếu bọn chúng muốn hại nhóm chúng ta, không cần phải tìm đến bộ khoái trong nha môn đâu.”
Lâu Cảnh nghe âm thanh trầm thấp du dương của phu quân mà thấy ngứa ngáy trong lòng, liền nhịn không được, há mồm cắn cái cổ trắng nõn của y một cái.
“A...Đừng nháo nào!” Tiêu Thừa Quân vươn tay vỗ vỗ gia hỏa trong ngực.
“Nữ nhi đáng thương của ta a, phụ thân thật xin lỗi ngươi....” Dương Hưng nói tới đây, nhẫn nhịn không được mà khóc lên, ngẫm lại mười năm học hành gian khổ, đó là vì mong muốn được đề tên bảng vàng, để toàn gia được sống sung sướng an ổn, ai ngờ mọi chuyện lại không trôi chảy, còn khiến nữ nhi bị liên lụy chịu khổ.
Lâu Cảnh thở dài, “Không thể hướng thứ sử mượn một chút binh lực sao?” Dương Hưng này cũng quá xui xẻo đi, nghe nói hắn là họ hàng thân thích với Nhị thẩm, cùng đường mới đến chỗ Lâu Kiến Du vay tiền, lại không lường trước được Lâu Kiến Du thấy tướng mạo của hắn đoan chính, đoán rằng nữ nhi nhà hắn sẽ rất xinh đẹp, liền chèn ép mà thêm vào một điều khoản hoang đường, nếu không trả tiền đúng hẹn thì phải gả đích nữ tới đây để trừ nợ, bắt hắn phải kí tên, đóng dấu vào kế thư.
(kế thư: chắc là giấy vay nợ.)
“Thứ sử đại nhân bảo ta đến doanh trại phía Nam mượn binh, nhưng doanh trại kia chỉ nhận binh phù, làm sao cho ta mượn đây...” Dương Hưng cực kìa oán hận vị thứ sử vô trách nhiệm kia, nhưng dù sao hắn cũng là quan trên, khó mà nói cái gì.
“Dương đại nhân không cần lo lắng, ta...” Lâu Cảnh còn chưa dứt lời, Tiêu Thừa Quân bên người bỗng nhiên đứng dậy, không khỏi nghi hoặc hỏi, “Nguyên Lang?”
Tiêu Thừa Quân thật sâu mà nhìn hắn, con ngươi tối tăm xẹt qua một tia đau đớn, xoay người bỏ đi, bất luận là Lâu Cảnh có đáp ứng cửa hôn nhân này hay không, chỉ mỗi việc hắn để bụng vị tiểu thư kia như thế, đã khiến y cảm thấy thật khó mà chịu đựng.
“Thất lễ!” Lâu Cảnh cả kinh, vội vàng đứng dậy, lễ phép chào hỏi Dương Hưng một câu rồi vội vàng đuổi theo phu quân nhà mình.
“Nguyên Lang, Nguyên Lang!” Tiêu Thừa Quân bước đi rất nhanh, mà cánh tay Lâu Cảnh lại bị thương, chạy nhanh sẽ rất đau, bám theo được một đoạn liền có chút cố hết sức, “Ư... đau...”
Một tiếng đau này hô ra, đôi chân đang bước nhanh như gió của Tiêu Thừa Quân lập tức dừng lại, xoay người nhìn, liền thấy hoa mắt, đã bị Lâu Cảnh lao đến ấn vào cột trụ trên hành lang.
Sắc mặt của Lâu Cảnh có chút trắng bệch, đè bả vai Tiêu Thừa Quân lại, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Thừa Quân nhắm hai mắt lại, y đã từng nghĩ qua, bọn họ vốn không có bất kỳ ràng buộc nào, nếu y chưa đăng cơ, Lâu Cảnh không đợi được mà cưới thê sinh tử trước, y cũng sẽ không nói cái gì, nhưng mà khi chuyện này ập đến trước mặt, y lại phát hiện ra, căn bản là mình không thể chịu đựng được, “Cửa hôn nhân này, ngươi đáp ứng rồi sao?”
Lâu Cảnh nhìn phản ứng Tiêu Thừa Quân, ngẩn người ra: “... A?”