Quân Vi Hạ

Chương 65 : Vây chặn núi

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Trong quân doanh, thời gian chiến tranh là không được uống rượu, ngày thường cũng chỉ có đại tướng mở tiệc chiêu đãi thì mới có thể mở rượu ra uống, bởi vậy lời này vừa nói ra, trái tim buộc chặt của mọi người nhất thời thả lỏng, thậm chí còn sinh ra vài phần chờ mong. Thị phi phân minh, trương thỉ có độ, mới là đại tướng sở vi. (Đúng sai rõ ràng, một mặt giữ một mặt buông đúng mức, trí tuệ của bậc đại tướng là như thế. Ó_Ò ~!)



Trước khi đến đây, Lâu Cảnh đã sai Vân Cửu đi chọn mua một xe rượu ngon và hai sọt thịt lợn ở thành Cửu Xương, trời vừa sập tối, rượu thịt đã được vận chuyển đến quân doanh.



Nam nhân, nhất là các tráng hán trong quân doanh, chỉ cần uống với nhau một bữa rượu thịt, là có thể từ tràn ngập địch ý biến thành xưng huynh gọi đệ.



“Tướng quân tuổi trẻ tài cao, mạt tướng khâm phục không thôi.” Trương Nhiễu bưng bát rượu, dẫn đầu đi đến trước mặt Lâu Cảnh.



Lâu Cảnh chỉ cười không nói, giơ bát rượu lên cùng hắn cụng chén, một hơi uống cạn.



Mọi người nhận thấy hiện giờ tướng quân có vẻ dễ nói chuyện, liền hăm hở muốn thử, ấn theo phẩm cấp, lần lượt đi qua kính hắn một phen.



“Tướng, tướng quân, ta, ta tên là Lý Đại Ngưu, là đầu bếp...” Người quản lý tạp dịch trong quân doanh có chút cà lăm, thấy mọi người đều kính rượu hết cả rồi, mình không đi qua cũng không tốt, liền bước đến lắp ba lắp bắp mà nói một tràng dài, gương mặt hàm hậu cũng đỏ bừng lên.



Lâu Cảnh kiên nhẫn lắng nghe hắn nói xong, mỉm cười nâng cốc lên, “Lương thảo trong quân là cực kì quan trọng, đầu bếp làm tốt lắm, cũng có thể làm tướng quân.”



“Thật, thật vậy chăng?” Lý Đại Ngưu nhìn Trấn Nam tướng quân tươi cười thân thiện, liền ngốc nghếch mà cười theo.



“Đương nhiên là sự thật, lát nữa sẽ phong ngươi làm Bánh Nướng đại tướng quân!” Trương Nhiễu phì cười quàng cổ Ngưu khờ, kéo hắn sang một bên, đỡ phải đứng trước mặt đại tướng quân tiếp tục dọa người.



Rượu dành cho người trong quân tự nhiên không thể là loại rượu ngọt lành đào hoa linh tinh, hiếm có nào đấy, tất cả đều là rượu mạnh cay nồng, mọi người uống một trận đã nghiền, mà Lâu Cảnh ngồi trên chủ vị, ai đến cũng không từ chối, một chén rồi một chén liên tiếp uống cạn, rượu chảy tràn qua khóe môi không ngừng, trượt xuống cổ, thấm ướt một mảnh cổ áo.



Tiêu Thừa Quân quơ quơ một chén rượu nhỏ trong tay, loại rượu thường uống trong cung đều là rượu nhẹ, hiện giờ nếm thử loại rượu mạnh cay nồng như muốn đốt cháy đầu lưỡi này, thật đúng là có một tư vị khác, có điều quanh thân y luôn có một luồng khí tức đạm mạc, thanh lãnh, còn mang theo một chút không giận tự uy, khiến người ta không dám lỗ mãng.



“Nguyên tiên sinh, chúng ta uống với nhau một chén chứ!” Trương Nhiễu lảo đảo mà đi đến trước mặt Tiêu Thừa Quân, đưa cho y một bát rượu.



Tiêu Thừa Quân nhìn nhìn cái bát gốm to đùng đựng đầy rượu trước mắt, đặt chén rượu nhỏ trên tay xuống, tiếp nhận nó, “Thỉnh.”



Bát gốm lớn phối với loại rượu mạnh giá rẻ, một hơi uống cạn, bỗng nhiên bị mùi rượu nồng đậm đi từ khoang miệng đốt xuống tận dạ dày, cay nóng có thừa, cảm giác này thật không quá thoải mái, nhưng trong người y cũng dâng lên một cỗ sảng khoái kì lạ, Tiêu Thừa Quân chưa bao giờ uống qua loại rượu này, chợt cảm thấy chè chén như vậy cũng là một chuyện thú vị.
“Báo -- Đại đương gia, nhóm quan binh kia hạ trại ở dưới chân núi rồi!” Lâu la nhận nhiệm vụ tuần tra lại vội vội vàng vàng mà chạy về sơn trại.



“Đây là tính toán vây chúng ta sao?” Gã trùm thổ phỉ không rõ ràng cho lắm, lại cho người đi tìm hiểu.



Lại một canh giờ.



“Báo -- Đại đương gia, bọn họ nhóm lửa nấu cơm!” Tên lâu la thở hổn hển như sắp hết hơi mà chạy về sơn trại.



Nhóm sơn phỉ triệt để hồ đồ, rốt cuộc là nên ở lại phòng thủ hay chạy trốn đây? Cuối cùng, trùm thổ phỉ cắn răng một cái, chắc nhóm quan binh kia thấy trời đã tối nên không lên núi, có lẽ còn có thể chống đỡ vài ngày, chờ ngày mai trời sáng sẽ chậm rãi thu thập gia sản, tìm một đường tốt nào đấy giết đi ra ngoài.



Ban đêm, trong quân doanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân tuần tra lộp cộp vang lên.



“Ô kìa? Vệ tướng quân, ngài xem đó là cái gì?” Một tiểu binh đang tuần tra đột nhiên hô lên, nói với Vương Trực phụ trách trực đêm.



Vương Trực ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy một khu vực ở gần đỉnh núi đang bốc cháy dữ dội, ánh lửa sáng bừng một góc trời, tiếng kêu la gào thét theo gió núi truyền thẳng đến nơi này, lập tức nhấc chân bước nhanh đến doanh trướng của Lâu Cảnh.



“Khởi bẩm Đại tướng quân, sơn trại trên kia đột nhiên bốc lửa.” Vương Trực đứng ở ngoài trướng, cao giọng hồi bẩm.



Lâu Cảnh đang nghiêng người tựa vào vai phu quân nhà mình ngủ ngon lành, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, ngáp một cái, “Phân phó đi xuống, giữ nghiêm các đường xuống núi, một người cũng không để thoát.”



“Đả thảo kinh xà” xuất phát từ một điển tích sau: Vào đời nhà Đường có một quan huyện tên Vương Lỗ, một tham quan, thường quen hối lộ, vơ vét của dân. Thân nhân, bộ hạ của y cũng dựa vào thế lực để ăn có, làm trăm họ điêu linh. Một hôm Vương Lỗ nghe tin triều đình sai người xuống thanh tra, tìm hiểu dân tình và giải quyết những oan ức. Quan ngày đêm lo lắng, vì hàng ngàn lá đơn thưa kiện thuộc hạ hối lộ, hiếp đáp dân lành. Trong cơn hoảng loạn, Vương Lỗ đã phê trên một lá đơn: “Ngữ tuy đả thảo, ngô dĩ kinh xà”, nghĩa là “Các ngươi tuy mới đập cỏ, ta đây đã sợ như rắn bị kinh động”. Người đời sau dựa vào câu nói này và đơn giản thành bốn chữ “Đả thảo kinh xà”.



Đây là một diệu kế thường được áp dụng để dụ địch, thường có hai tình huống sau đây:



- Làm cho đối phương dẫn “xà” ra khỏi chỗ an toàn, tập trung tiêu diệt.



- Làm kinh động để “xà” chạy trốn, thừa cơ phục kích.