Quân Vi Hạ
Chương 66 : Chiêu an
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
(thuyết phục làm cho quy phục, dụ hàng)
“Tứ đương gia, sơn trại bị cháy rồi!” Lão Tứ đang dựa vào vách núi ngủ gà ngủ gật thì bị người bên cạnh lay tỉnh, vội vàng cầm cửu hoàn đao đứng dậy, liền thấy sơn trại xa xa đang ngập trong ánh lửa rực trời.
“Chúng ta có nên trở về ngay xem tình hình thế nào không?” Mọi người ồn ào hỏi.
“Câm miệng!” Lão Tứ rống lên một tiếng, “Tất cả không được nhúc nhích, giữ nguyên vị trí cho lão tử! Nhất định phải giữ chắc con đường này, nếu để đại quân tấn công lên thì coi như chúng ta xong rồi đấy!”
Lúc này nhóm sơn phỉ mới yên tĩnh lại, tiểu lâu la đưa tin vừa chạy vừa lăn từ sơn trại tới, “Tứ đương gia, không tốt, kho lương của sơn trại bị đốt rồi!”
(lương: thức ăn thuộc loại ngũ cốc, lương ăn.)
Mọi người nhất thời hoảng loạn, kho lương bị đốt, đây chính là tin tức vô cùng xấu, phải biết, sơn trại bọn họ chính là dựa vào địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công mà sừng sững không ngã nhiều năm như vậy, cả quận thủ cũng phải chịu bó tay, không làm gì được bọn họ. Nhưng hôm nay không còn lương thực, nếu cứ ráng cố thủ ở chỗ này thì sẽ bị chết đói, ai cũng biết, nếu để cho quan binh bắt đi, tốt xấu gì thì cũng được ăn cơm tù.
“Hoảng cái gì mà hoảng, Đại đương gia còn đang cứu hỏa, lương thực nhiều như vậy, đốt được bao nhiêu hả!” Lão Tứ vẫn thủ vững ở nơi hiểm yếu nhất trên đường núi chật hẹp, không cho nhóm tiểu lâu la trở về cứu viện.
Trong sơn trại hỗn loạn cả đêm, chỗ đóng quân của quan binh vẫn bất động như núi.
Trời còn chưa sáng, Lâu Cảnh liền đứng dậy, một thân quân phục, đứng ở trên một tảng đá lớn, dõi theo hai đạo nhân ảnh màu đen đang di chuyển linh hoạt giữa núi rừng xa xa, nhanh chóng chạy lại đây.
“Chủ nhân, hai kho lương của sơn trại đã bị đốt sạch, một hạt cũng không còn.” Vân Tam bẩm báo, bọn họ đổ dầu vào lương thực, đốt sạch sẽ.
“Một bên sơn trại là vách đá, chỉ có hai đường xuống núi, cũng không có mật đạo.” Vân Thập Nhất đem kết quả tra xét trình lên, “Sườn núi có gã cầm cửu hoàn đao đã gặp bữa trước trấn thủ, con đường xuống núi được bảo vệ nghiêm ngặt ở những vị trí này, cuối cùng là chỗ dốc thoai thoải này.”
Hai người bọn họ đều dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, bám theo các vách núi cheo leo mà vào, nếu đại quân muốn đánh lên sơn trại, nhất định phải đi qua các vị trí kia.
“Rất tốt!” Lâu Cảnh hơi hơi gật gật đầu, cho hai U Vân vệ đi xuống nghỉ ngơi.
Tiêu Thừa Quân tỉnh lại, thấy vị trí bên người trống không, bèn đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề, đi ra ngoài tìm hắn, mới vừa ra khỏi doanh trướng, liền gặp ngay Trương Nhiễu và Vương Trực đến xin chỉ thị.
“Ta chỉ hiếm lạ mỗi cái này thôi!” Lâu Cảnh hừ hừ, cầm lấy quyển sách nhỏ, lật một trang trắng ra, đem chuyện đánh cược vừa rồi lẫn việc bồi thường mà Tiêu Thừa Quân đã đồng ý hôm trước viết vào, nhét vào trong ngực giấu kĩ.
Tiêu Thừa Quân bật cười, y còn chưa đồng ý mà? Đang muốn lý luận với gia hỏa này, lại thấy có rất nhiều người ồn ào đi từ trên núi xuống, hai tay đều trống trơn, liền không nói nữa.
Đường đi trên núi Cửu Kỳ rất hiểm trở, thường xuyên gặp dốc đứng, đây vốn là chỗ dựa của nhóm sơn phỉ, nhưng hiện giờ lại thành chướng ngại ngăn cản bọn họ chạy trốn. Trong sơn trại không có lương thực, nếu muốn canh giữ trên đó thì sẽ bị đói chết, mà chọn quy phục trước khi mặt trời lặn thì có thể nhập vào quân tịch, chỉ có thằng ngốc mới chọn ở lại liều mạng thôi! Có người thứ nhất trốn ra, liền có người thứ hai, thứ ba, nhóm tiểu thống lĩnh ngăn cản không kịp, thế là đơn giản mà đi theo chạy thoát.
“Xếp hàng, từng người một lần lượt đến đây!” Vương Trực mang theo binh lính trong doanh tiến đến duy trì trật tự đăng kí.
Tiêu Thừa Quân vừa thấy trận thế này, liền gọi quan thư kí đến, dặn dò vài câu rồi đưa bút cho hắn, lại bảo một cái tiểu binh đến đặt câu hỏi với nhóm sơn phỉ giúp quan thư kí tiện ghi chép, sau đó liền phủi tay rời khỏi bàn.
Lâu Cảnh nhìn quân sư phân công giao việc cho cấp dưới, còn bản thân mình thì nhàn nhã như lẽ đương nhiên, liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, chậm rãi đi qua, còn đang muốn nói gì, lại bị một trận vó ngựa dồn dập đánh gãy.
“Báo -- khởi bẩm Đại tướng quân, tên trùm thổ phỉ đã chém giết hơn mười người muốn quy phục, đem trói Dương tiểu thư trước trận, đang muốn lao xuống núi!” Một binh sĩ truyền tin cưỡi ngựa chạy đến.
“Lên ngựa!” Lâu Cảnh đánh cái thủ thế với Trương Nhiễu, đồng thời xoay người lên ngựa.
“Ngươi đừng đi!” Tiêu Thừa Quân nhíu mày, đây cũng không phải là lên chiến trường đánh giặc, cánh tay trái của hắn còn bị gãy, tội gì mạo hiểm như vậy.
“Ta muốn tự tay tóm cái tên sử dụng cửu hoàn đao kia về, đến lúc đó chúng ta sẽ biết ai là người thắng cược.” Lâu Cảnh tươi cười, nhẹ kẹp bụng ngựa, hướng thẳng lên núi chạy đi.
“Lão Tứ, cái này được không?” Gã Đại đương gia có một bộ râu quai nón xồm xoàm, trên người giắt đầy trang sức, đá quý có giá trị cao, đi theo đại hán dùng cửu hoàn đao, nhắm mắt theo đuôi mà chạy xuống chân núi.
“Không được cũng phải đi! Lão tử sẽ không làm tay sai cho triều đình!” Tứ đương gia hừ lạnh một tiếng, vung đao bổ gãy một đoạn hàng rào gỗ.
“Mau đem con quỷ nhỏ kia và hai tên tiểu bạch kiểm ra phía trước!” Râu quai nón quát lớn.
Lúc Lâu Cảnh giục ngựa đuổi đến chỗ cửa đá, liền nhìn thấy vài tên lâu la xô đẩy một thiếu nữ áo trắng và hai nam tử bị trói gô, đứng đối diện với nhóm quan binh, mà hai nam tử kia cũng không phải là ai xa lạ, chính là Vân Tứ và Vân Ngũ đã mất tích mấy ngày nay!